Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Người Mẹ một ngày (Mom for a Day)

§ Tú Nạc

Là mẹ của ba đứa con xinh xắn, tôi biết thế nào là chia sẻ, cảm thông. Nhưng một trong những lần đặc biệt nhất khi tôi thực sự làm mẹ một đứa trẻ con của một bà mẹ nào đó. Ấy là khoảnh khắc mà tôi hằng ấp ủ.

Michael đến trại xây dựng của chúng tôi vào mùa hè năm ngoái với một lòng tự trọng, đã thỏ thẻ với chúng tôi rằng nơi mà nó hiện ở là nhà nuôi những bé trai mồ côi. Michael 12 tuổi và cuộc sống của nó rất khó khăn. Cha nó đã mang đến Hoa Kỳ từ một đất nước bị chiến tranh tàn phá, sau khi mẹ nó qua đời để nó có được “một cuộc sống tốt đẹp hơn”. Chẳng may, nó lại bị bỏ cho người cô của nó chăm sóc, người mà đã tàn nhẫn xúc phạm đến tình cảm và thể xác của nó. Nó đã trở nên một đứa bé thô bạo, hầu như mất đi sự tin tưởng, mang mặc cảm của một đứa bé không còn ai thương mến. Nó lêu lổng giao du với một vài bé trai khác cùng tâm trạng tiêu cực như nó, hung hăng và dữ tợn. “Băng nhóm” ấy là một thách thức đối với những ủy viên hội đồng của trại, nhưng chúng tôi đã bám giữ chúng và tiếp tục chấp nhận, yêu thương chúng dù chúng vẫn chứng nào tật ấy. Chung tôi đã nhận ra tất cả mọi hành vi bên ngoài của chúng như môt phản ảnh sâu xa xem tình trạng chúng đã bị xúc phạm như thế nào.

Vào đêm thứ năm của thời gian kéo dài bảy ngày, chúng tôi tổ chức cho các các cậu một đêm cắm trại ngoài trời dưới những vì sao lấp lánh. Khi Michael nghe được việc này, nó nói đó là một chuyện “ngớ ngẩn” và nó sẽ không đi. Chúng tôi tránh không để xảy ra tranh chấp quyền lực với nó và tiếp tục với tối cắm trại này.

Khi mặt trăng tỏa sáng và màn đêm dần tàn, các cậu bắt đầu sắp xếp những túi ngủ trong đêm trên một chỗ giống như sàn tàu rộng gần hồ.

Tôi chú ý Michael đi bộ một mình xung quanh đầu cúi xuống. Nó nhìn thấy tôi và vội vã bước về phía tôi. Tôi nghĩ tôi có thể ngăn cản những lời than vãn của nó và nói, “Nhanh lên, Michael, hãy lấy túi ngủ của con và tìm một chỗ tốt cho con cùng ngủ với bạn bè.”

“Con không có túi ngủ,” nó thấp giọng lầm bầm.

“Ô được, điều đó không thành vấn đề,” tôi nói lớn. “Chúng ta chỉ cần mở vài cái túi và lấy cho con mấy cái chăn để đắp.”

Cứ ngỡ tôi đã giải quyết vấn đề khó xử của nó. Tôi bắt đầu bước khỏi. Michael níu mạnh áo sơ-mi của tôi và kéo tôi ra xa đám đông bọn trẻ.

“Cô Anne,” nó nói, “con muốn nói với cô vài điều.” tôi thấy trên khuôn mặt cậu bé to con cứng cỏi này đang hiện ra những ngại ngùng, e thẹn về những gì sắp kể cho tôi. Bằng một giọng thì thầm vừa đủ nghe, nó nói, “cô biết không, con có vấn đề này. Con … con … con bị bệnh đái dầm và đêm nào con cũng làm ướt khăn trải giường. Tôi rất mừng là nó đã nói thầm vào tai tôi và không thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt của tôi. Thậm chí tôi đã không coi điều này như một lý do về tình trạng tiêu cực của nó. Tôi cám ơn nó vì nó đã cho tôi biết “vấn đề” của nó và tôi bảo nó tôi hiểu lý do tại sao nó khó chịu về đêm cắm trại này. Chúng tôi quyết định cùng nhau rằng nó sẽ ngủ trong ca-bin của nó một mình và chỉ âm thầm chuồn ra khỏi nhóm.

Tôi cùng nó và trên quãng đường dài trở lại ca-bin tôi hỏi nó nếu ngủ môt mình có sợ không. Nó trấn an tôi rằng điều đó không thành vấn đề và rằng nó đã phải đối mặt với những điều đáng sợ hơn trong đời nó Khi chúng tôi trải những tấm khăn trải giường sạch trên giường của nó, chúng tôi kể về những khó khăn 12 năm đầu đời của nó như thế nào, và nó bảo tôi nó chỉ mong muốn làm sao có một tương lai khác hơn. Tôi nói với nó cách làm thế nào để nó có tất cả nghị lực nó cần để tạo ra cuộc đời nó có thể thành công mỹ mãn. Lần đầu tiên trong tuần lễ đó, nó trông rất yếu đuối, dễ bị tồn thương, ngọt ngào và thành thật. Nó khẽ cựa quậy bên dưới những tấm chăn và tôi hỏi nó để cô ủ cho con được nhé. “ ‘Ủ’ nghĩa là gì hả cô?” Nó xa lạ hỏi. Mắt tôi rưng rưng lệ, tôi đắp chăn cho nó, giắt chăn dưới cằm nó và hôn trên trán nó.

“Nhủ ngoan nhé, Michael, cô nghĩ con thật đáng nể!” Tôi thì thầm.

“Con chúc cô ngủ ngon và ờ… ờ… cám ơn cô đã đối xử với con dịu hiền như một người mẹ, được không ạ?” Nó nói một cách nghiêm trang.

“Niềm vui của cô, con yêu quý,” tôi nói và ôm chặt lấy nó. Khi tôi quay ra đề đi, ba tấm khăn trải giường bẩn trên cánh tay và những giọt nước mắt lăn trên đôi má, tôi cám ơn Chúa cho tình yêu đó có thể xảy đến giữa một người mẹ và đứa con trai của bà, cho dù chỉ một ngày.

Anne Jordan

Dịch: Jos. Tú Nạc, NMS

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 12.05.2009. 10:45