Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Về một người cha

§ Đặng Xuân Hường

Từ lúc sinh ra cho đến tuổi trưởng thành, tôi chưa bao giờ được một lần nhìn thấy mặt người cha thân yêu của mình.Ngày còn nhỏ, tôi thèm được cha mình đưa đến trường và buổi sáng sớm, rồi đón về khi tan học, hoặc chở đi chơi chạy nhảy ở công viên như bao đứa bạn cùng trang lứa. Tôi hỏi mẹ tôi: “Mẹ ơi, ba con ở đâu mẹ?” Giọng mẹ hơi buồn: “Ba con mất từ khi con còn trong bụng mẹ con à!”

Mới tám chín tuổi đầu nhưng khi nghe mẹ nói vậy, tôi nhớ và thương ba tôi lắm. Một hôm, tôi đến nhà người bạn chơi, gặp lúc đám giỗ của ông bà nó, về nhà tôi hỏi mẹ ngày ba tôi mất, và tôi mong muốn làm giỗ cho ba như nhà người bạn làm giỗ cho ông bà, nhưng mẹ nói: “Nhà mình nghèo, đến ngày đó, còn khấn cầu cho ba con là đủ”. Và đã mười mấy năm trôi qua, cứ đến ngày đó, mặc dù chẳng có bàn thờ, di ảnh, hương khói, tôi vẫn nhớ và khấn nguyện cho ba tôi.

Thời gian trôi qua, tôi đã tròn mười tám tuổi, mẹ tôi vẫn tảo tần làm việc nuôi tôi ăn học. Tôi cố gắng học hành để bù đắp cho sự hy sinh của mẹ. Một hôm tôi nói với mẹ, tôi có một người bạn trai và tôi muốn xin mẹ cho phép người bạn trai đến nhà chơi. Giọng mẹ hơi khác một chút: “Con có bạn trai rồi à?”. Tôi nhìn mẹ nửa ái ngại nửa thẹn thùng: “Dạ, con mười tám tuổi rồi mà mẹ”. Mẹ vuốt mái tóc dài của tôi mỉm cười: “Ừ, con mau lớn thật, mẹ nhớ mấy năm trước, mẹ có nói với con, ít ra mười tám tuổi con mới được làm quen với bạn trai, vậy mà bây giờ đã đến”

Tối hôm đó, mẹ đã nói chuyện với tôi về những ngày tháng xuân xanh của mẹ, về câu chuyện tình cảm giữa ba và mẹ…Mẹ nói cho tôi biết và hiểu hết những gì mẹ dấu kín trong lòng bao nhiêu năm, mẹ muốn tôi không phải rơi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi đã ôm mẹ khóc nức nở, mẹ đã phải chịu bao nhiêu đắng cay của cuộc sống. Tất cả những điều đó xảy ra cho mẹ là do…ba tôi!

“Ba ơi! Tại sao ba lại đối xử với mẹ như vậy? Tại sao ba nói yêu mẹ mà khi biết mẹ có thai, có một đứa con trong bụng mẹ, ba lại muốn giết bỏ nó đi! Ba đã làm cho mẹ yếu lòng suýt nữa đã giết chính đứa con của mình. Ba đã làm cho mẹ phải nói dối với con suốt mười tám năm trời: ba đã chết! Và trong thời gian đó con đã bao nhiêu lần nhớ đến ba, cầu nguyện cho ba đúng vào ngày sinh nhật của ba, ngày mà mẹ nói với con là ba đã mất vào ngày đó!

Ba ơi! Ba có biết sau khi ba muốn phá bỏ cái thai trong bụng mẹ và mẹ không muốn, ba rời bỏ mẹ một cách lặng lẽ, mẹ đã phải đi xa ở một nơi không ai biết về mẹ. Từ đó đến nay mẹ phải chịu đựng bao nỗi khổ cực cả tinh thần đến vật chất. Mẹ đã mất niềm tin vào con người, mẹ chẳng bao giờ tìm lại được con người thật của mình ngày xưa, ngày mẹ chưa gặp ba. Tình yêu trong trái tim mẹ đã chết, từ khi ba rời bỏ mặc mẹ với cái bào thai non nớt, không phải nó chỉ chết cái tình yêu đối với ba vì sự tàn nhẫn của ba, mà nó chết hẳn không còn tìm lại được sự rung cảm của cõi lòng khát khao một tình yêu đích thực, một tình yêu cao thượng.

Mẹ còn xuân xanh mà phải chịu cảnh một mình nuôi con trong tủi nhục, trong cô đơn. Đã có nhiều người đến với mẹ, nhưng mẹ chẳng bao giờ đáp trả tình cảm của một ai, chẳng phải là mẹ còn tình cảm với ba, chẳng phải là mẹ lưu luyến ba mà không yêu người khác được, mà chính là ba đã giết chết cái nguồn yêu đó khi rời bỏ mẹ.

Ba ơi! Ngay cả chính con, khi nghe câu chuyện lòng đau thương của mẹ, con cũng mất rất nhiều niềm tin vào cuộc sống. Người ta nói yêu nhau để rồi phản bội một cách phũ phàng như vậy sao? Người ta nói yêu nhau chỉ vì muốn chiếm đoạt thân xác mà thôi sao? Người ta nói yêu nhau mà không muốn chấp nhận đứa con của tình yêu sao?

Con đã nghi ngờ tất cả những người chung quanh con, có ai sẽ thực sự quý mến mình như một người bạn không? Có ai thực sự thương yêu mình như một người yêu không? Hay chỉ là đầu môi chót lưỡi, hay chỉ là lợi dụng mà thôi?

Ba ơi! Sự nhẫn tâm của ba không vô tình chút nào cả! Điều đó đã phá hỏng cả một đời mẹ, và bây giờ điều đó lại đốt cháy niềm tin, phá huỷ tâm lòng của con!

Bây giờ ba đang có một mái ấm gia đình của riêng ba, có bao giờ ba nghĩ đến một người đàn bà đau khổ, mang cái thai bất đắc dĩ rời bỏ nơi quen thuộc để đi đến một nơi xa lạ, tạo lập cuộc sống mới với hai bàn tay yếu đuối! Có bao giờ ba nghĩ đến cái thai mà ba muốn phá bỏ đang còn sống, đang lớn lên thành người! Và đau đớn thay, nó lớn lên thành người cho đến khi nó biết sự thật về ba nó, nó không còn bình thường nữa. Nó bệnh hoạn từ trong suy tư, trong trái tim, nó hoà nhập với cái đau khổ của mẹ nó…và biết đâu cuộc sống của nó cũng sẽ bị vùi dập vì quá khứ, vì sự phản bội của ba!

Con xin lỗi ba, con đã nói lên những điều này, dù gì ba cũng là ba của con, ba có xứng đáng hay không, có thừa nhận con hay không thì con cũng đã hiện diện trên đời này có trách nhiệm của ba! Con chỉ mong muốn mái ấm gia đình mà ba đang có sẽ không đầy nước mắt như gia đình nhỏ bé cô đơn của mẹ và con!

…Tôi lang thang, tôi không biết cái gì sẽ xảy ra cho tôi! Câu chuyện của mẹ ám ảnh tôi như là một khúc phim kinh dị đầy hãi hùng cứ quay đi quay lại trong tâm trí. Mẹ an ủi khuyến khích: “Cuộc sống của con mới bắt đầu, phải đi tới và vươn lên, không nên bi quan như mẹ”. Tôi muốn lắm chứ, tôi muốn chứng tỏ cho ba tôi, người đã muốn giết chết tôi từ khi tôi còn trong bụng mẹ, là tôi sẽ vươn lên từ cái tủi nhục của mẹ, từ cái nhẫn tâm của ba, tôi sẽ sống thành người!

Nhưng tất cả không đơn giản, cái gì thuộc về vật chất, nếu mất cả người ta có thể làm lại, có khi được nhiều hơn. Nhưng về tinh thần, đã mất thì chẳng bao giờ lấy lại được nữa, còn cái mới chỉ đắp lên cái cũ mà thôi! Nếu không khéo chỉ làm sự chắp vá đó càng rách thêm ra. Ba tôi đã để lại cho tôi một “di sản tinh thần” như vậy!

Đôi khi, tôi nghĩ giá mẹ đừng nói ra chuyện này có hay hơn không? Nhưng mẹ đã trả lời câu hỏi này rồi: “Mẹ phải nói cho con biết, con hãy chấp nhận thực tế như vậy, đừng bao giờ đi trên vết chân của mẹ. Mẹ tin là con đã khôn lớn, hiểu biết và lựa chọn cho mình một hướng đi tốt hơn”

Người bạn trai dẫn tôi đi nhà thờ vào một buổi chiều Chủ nhật. Tiếng hát làm tôi chú ý đến lời ca tâm tình trong Thánh lễ. Tôi thực sự xúc động khi nghe lời kinh nguyện: “Lạy Cha chúng tôi ở trên trời…!” Vậy ra, tôi còn một người Cha nữa sao!

Ba ơi! Ba có còn nhớ đến con không? Con không bao giờ oán trách ba nữa! Con cầu mong cho tâm hồn mẹ được yên bình và con cũng cầu mong cho mái ấm gia đình của ba mãi mãi hạnh phúc!

(Viết theo tâm sự của TT)

Đặng Xuân Hường

Đọc nhiều nhất Bản in 16.06.2010. 17:04