Dân Chúa ? | Liên Lạc | RSS Feeds
Tháng 10/2020
Bài Mới
- Hậu quả cuộc bầu cử 2020: Giới truyền thông mất mặt, đảng Dân Chủ thoái trào
- Hậu quả cuộc bầu cử 2020: Những ảnh hưởng với các chính sách Công Giáo
- Nghi Thức Trừ Tà Trên Đà Gia Tăng, Đặc Biệt Là Sau Những Cuộc Biểu Tình
- Tổng thống Trump tuyên bố chiến thắng và cảnh báo trò gian lận
- ĐTC ban hành tự sắc liên quan đến việc lập các hội dòng giáo phận
- Tòa Thánh kêu gọi bảo vệ tính chất thánh thiêng sự sống con người
- Giáo hội Pháp phản đối lệnh hạn chế cử hành Thánh lễ có giáo dân tham dự
- Giáo hội Pakistan vui mừng vì Arzoo, 13 tuổi, bị bắt cóc và ép theo Hồi giáo, được giải cứu
- ĐTC Phanxicô: Cầu nguyện là bánh lái hướng dẫn cuộc đời chúng ta
- ĐTC và các giám mục trên thế giới đau buồn về các vụ tấn công ở Vienna
- Một linh mục California đã được huyền chức sau khi không công nhận Đức Thánh Cha Phanxicô
- Ở đất nước nơi từng được xem là Công Giáo nhất hoàn cầu, linh mục nào cử hành thánh lễ là đi tù
- Không khí cuộc bầu cử ngày 03 tháng 11. Các nước Á Châu hướng về Hoa Kỳ hồi hộp theo dõi kết quả
- Đức cha Mandagi kêu gọi giải quyết vấn đề Paqua bằng đối thoại
- HĐGM Bắc Phi mời gọi các tín hữu xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn
- Các tổ chức tôn giáo Philippines kêu gọi điều tra quốc tế về vi phạm nhân quyền
- ĐHY Schönborn kêu gọi cầu nguyện cho các nạn nhân trong các vụ nổ súng ở Vienna
- Sáng kiến lần hạt toàn cầu cầu nguyện cho các thai nhi đã bị phá bỏ
- ĐTC dâng lễ cầu nguyện cho các tín hữu qua đời
- Làn sóng phản đối gia tăng tại Pakistan sau khi Toà án đồng thuận với vụ bắt cóc trẻ vị thành niên Công giáo
- Tuyên bố chung giữa Công giáo và Hồi giáo tại Bỉ bày tỏ mong muốn tôn trọng lẫn nhau
- Tính Thành Hiệu Của Bí Tích Giải Tội Tin Lành
- Thủ đô Vienna của Áo bị khủng bố Hồi Giáo tấn công
- Nguyên văn lá thư của Tòa Thánh giải thích tuyên bố của Đức Phanxicô về việc sống chung đồng tính
- Tòa Bạch Ốc đã bị bao vây bởi những người chống Tổng thống Trump
- Đức Tổng Giám Mục Philadelphia cầu nguyện, kêu gọi hòa bình sau nhiều ngày bất ổn
- Biden chào hàng ‘cảm hứng’ đức tin Công Giáo, mặc dù tiếp tục ủng hộ phá thai và đòi hạn chế tự do tôn giáo
- Tòa án Brazil cấm một tổ chức vận động phá thai dùng tên “Công giáo”
- Một ngàn giáo xứ chầu Thánh Thể trong ngày Hoa Kỳ bầu Tổng thống
- ĐTC bổ nhiệm Đức tổng giám mục Tomasi làm đặc sứ của ngài tại Hội Hiệp sĩ Malta
- Lễ phong chân phước cho cha Michael McGivney, đấng sáng lập Hội Hiệp sĩ Columbus
- Ý Nghĩa Bức Họa Chính Thức Về Các Thánh Tử Đạo Việt Nam
- Ngọn đuốc cho đời - Vì sao cho đạo
- Lễ Các Thánh Nam Nữ khai mạc tháng cầu cho các đẳng linh hồn tại Vatican
- Về Cội
- Tự Tình “Tháng Mười Một Các Đẳng”
- Phép lạ ngoạn mục, Y khoa không thể giải thích dẫn đến lễ Tuyên Chân Phúc cho Cha McGivney hôm 31/10
- Giáo hội và thế giới cần tình mẫu tử và nữ tính của Đức Mẹ Maria
- Phim mới về Cha Thánh Maximilian Kolbe
- Vị Hồng Y tân cử đang trông coi một Giáo phận chỉ có ba linh mục!
Sách Online
Về một người cha
§ Đặng Xuân Hường
Từ lúc sinh ra cho đến tuổi trưởng thành, tôi chưa bao giờ được một lần nhìn thấy mặt người cha thân yêu của mình.Ngày còn nhỏ, tôi thèm được cha mình đưa đến trường và buổi sáng sớm, rồi đón về khi tan học, hoặc chở đi chơi chạy nhảy ở công viên như bao đứa bạn cùng trang lứa. Tôi hỏi mẹ tôi: “Mẹ ơi, ba con ở đâu mẹ?” Giọng mẹ hơi buồn: “Ba con mất từ khi con còn trong bụng mẹ con à!”
Mới tám chín tuổi đầu nhưng khi nghe mẹ nói vậy, tôi nhớ và thương ba tôi lắm. Một hôm, tôi đến nhà người bạn chơi, gặp lúc đám giỗ của ông bà nó, về nhà tôi hỏi mẹ ngày ba tôi mất, và tôi mong muốn làm giỗ cho ba như nhà người bạn làm giỗ cho ông bà, nhưng mẹ nói: “Nhà mình nghèo, đến ngày đó, còn khấn cầu cho ba con là đủ”. Và đã mười mấy năm trôi qua, cứ đến ngày đó, mặc dù chẳng có bàn thờ, di ảnh, hương khói, tôi vẫn nhớ và khấn nguyện cho ba tôi.
Thời gian trôi qua, tôi đã tròn mười tám tuổi, mẹ tôi vẫn tảo tần làm việc nuôi tôi ăn học. Tôi cố gắng học hành để bù đắp cho sự hy sinh của mẹ. Một hôm tôi nói với mẹ, tôi có một người bạn trai và tôi muốn xin mẹ cho phép người bạn trai đến nhà chơi. Giọng mẹ hơi khác một chút: “Con có bạn trai rồi à?”. Tôi nhìn mẹ nửa ái ngại nửa thẹn thùng: “Dạ, con mười tám tuổi rồi mà mẹ”. Mẹ vuốt mái tóc dài của tôi mỉm cười: “Ừ, con mau lớn thật, mẹ nhớ mấy năm trước, mẹ có nói với con, ít ra mười tám tuổi con mới được làm quen với bạn trai, vậy mà bây giờ đã đến”
Tối hôm đó, mẹ đã nói chuyện với tôi về những ngày tháng xuân xanh của mẹ, về câu chuyện tình cảm giữa ba và mẹ…Mẹ nói cho tôi biết và hiểu hết những gì mẹ dấu kín trong lòng bao nhiêu năm, mẹ muốn tôi không phải rơi vào vết xe đổ của mẹ. Tôi đã ôm mẹ khóc nức nở, mẹ đã phải chịu bao nhiêu đắng cay của cuộc sống. Tất cả những điều đó xảy ra cho mẹ là do…ba tôi!
“Ba ơi! Tại sao ba lại đối xử với mẹ như vậy? Tại sao ba nói yêu mẹ mà khi biết mẹ có thai, có một đứa con trong bụng mẹ, ba lại muốn giết bỏ nó đi! Ba đã làm cho mẹ yếu lòng suýt nữa đã giết chính đứa con của mình. Ba đã làm cho mẹ phải nói dối với con suốt mười tám năm trời: ba đã chết! Và trong thời gian đó con đã bao nhiêu lần nhớ đến ba, cầu nguyện cho ba đúng vào ngày sinh nhật của ba, ngày mà mẹ nói với con là ba đã mất vào ngày đó!
Ba ơi! Ba có biết sau khi ba muốn phá bỏ cái thai trong bụng mẹ và mẹ không muốn, ba rời bỏ mẹ một cách lặng lẽ, mẹ đã phải đi xa ở một nơi không ai biết về mẹ. Từ đó đến nay mẹ phải chịu đựng bao nỗi khổ cực cả tinh thần đến vật chất. Mẹ đã mất niềm tin vào con người, mẹ chẳng bao giờ tìm lại được con người thật của mình ngày xưa, ngày mẹ chưa gặp ba. Tình yêu trong trái tim mẹ đã chết, từ khi ba rời bỏ mặc mẹ với cái bào thai non nớt, không phải nó chỉ chết cái tình yêu đối với ba vì sự tàn nhẫn của ba, mà nó chết hẳn không còn tìm lại được sự rung cảm của cõi lòng khát khao một tình yêu đích thực, một tình yêu cao thượng.
Mẹ còn xuân xanh mà phải chịu cảnh một mình nuôi con trong tủi nhục, trong cô đơn. Đã có nhiều người đến với mẹ, nhưng mẹ chẳng bao giờ đáp trả tình cảm của một ai, chẳng phải là mẹ còn tình cảm với ba, chẳng phải là mẹ lưu luyến ba mà không yêu người khác được, mà chính là ba đã giết chết cái nguồn yêu đó khi rời bỏ mẹ.
Ba ơi! Ngay cả chính con, khi nghe câu chuyện lòng đau thương của mẹ, con cũng mất rất nhiều niềm tin vào cuộc sống. Người ta nói yêu nhau để rồi phản bội một cách phũ phàng như vậy sao? Người ta nói yêu nhau chỉ vì muốn chiếm đoạt thân xác mà thôi sao? Người ta nói yêu nhau mà không muốn chấp nhận đứa con của tình yêu sao?
Con đã nghi ngờ tất cả những người chung quanh con, có ai sẽ thực sự quý mến mình như một người bạn không? Có ai thực sự thương yêu mình như một người yêu không? Hay chỉ là đầu môi chót lưỡi, hay chỉ là lợi dụng mà thôi?
Ba ơi! Sự nhẫn tâm của ba không vô tình chút nào cả! Điều đó đã phá hỏng cả một đời mẹ, và bây giờ điều đó lại đốt cháy niềm tin, phá huỷ tâm lòng của con!
Bây giờ ba đang có một mái ấm gia đình của riêng ba, có bao giờ ba nghĩ đến một người đàn bà đau khổ, mang cái thai bất đắc dĩ rời bỏ nơi quen thuộc để đi đến một nơi xa lạ, tạo lập cuộc sống mới với hai bàn tay yếu đuối! Có bao giờ ba nghĩ đến cái thai mà ba muốn phá bỏ đang còn sống, đang lớn lên thành người! Và đau đớn thay, nó lớn lên thành người cho đến khi nó biết sự thật về ba nó, nó không còn bình thường nữa. Nó bệnh hoạn từ trong suy tư, trong trái tim, nó hoà nhập với cái đau khổ của mẹ nó…và biết đâu cuộc sống của nó cũng sẽ bị vùi dập vì quá khứ, vì sự phản bội của ba!
Con xin lỗi ba, con đã nói lên những điều này, dù gì ba cũng là ba của con, ba có xứng đáng hay không, có thừa nhận con hay không thì con cũng đã hiện diện trên đời này có trách nhiệm của ba! Con chỉ mong muốn mái ấm gia đình mà ba đang có sẽ không đầy nước mắt như gia đình nhỏ bé cô đơn của mẹ và con!
…Tôi lang thang, tôi không biết cái gì sẽ xảy ra cho tôi! Câu chuyện của mẹ ám ảnh tôi như là một khúc phim kinh dị đầy hãi hùng cứ quay đi quay lại trong tâm trí. Mẹ an ủi khuyến khích: “Cuộc sống của con mới bắt đầu, phải đi tới và vươn lên, không nên bi quan như mẹ”. Tôi muốn lắm chứ, tôi muốn chứng tỏ cho ba tôi, người đã muốn giết chết tôi từ khi tôi còn trong bụng mẹ, là tôi sẽ vươn lên từ cái tủi nhục của mẹ, từ cái nhẫn tâm của ba, tôi sẽ sống thành người!
Nhưng tất cả không đơn giản, cái gì thuộc về vật chất, nếu mất cả người ta có thể làm lại, có khi được nhiều hơn. Nhưng về tinh thần, đã mất thì chẳng bao giờ lấy lại được nữa, còn cái mới chỉ đắp lên cái cũ mà thôi! Nếu không khéo chỉ làm sự chắp vá đó càng rách thêm ra. Ba tôi đã để lại cho tôi một “di sản tinh thần” như vậy!
Đôi khi, tôi nghĩ giá mẹ đừng nói ra chuyện này có hay hơn không? Nhưng mẹ đã trả lời câu hỏi này rồi: “Mẹ phải nói cho con biết, con hãy chấp nhận thực tế như vậy, đừng bao giờ đi trên vết chân của mẹ. Mẹ tin là con đã khôn lớn, hiểu biết và lựa chọn cho mình một hướng đi tốt hơn”
Người bạn trai dẫn tôi đi nhà thờ vào một buổi chiều Chủ nhật. Tiếng hát làm tôi chú ý đến lời ca tâm tình trong Thánh lễ. Tôi thực sự xúc động khi nghe lời kinh nguyện: “Lạy Cha chúng tôi ở trên trời…!” Vậy ra, tôi còn một người Cha nữa sao!
Ba ơi! Ba có còn nhớ đến con không? Con không bao giờ oán trách ba nữa! Con cầu mong cho tâm hồn mẹ được yên bình và con cũng cầu mong cho mái ấm gia đình của ba mãi mãi hạnh phúc!
(Viết theo tâm sự của TT)
Đọc nhiều nhất Bản in 16.06.2010. 17:04