Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Bài hát mừng Giáng Sinh (A Christmas Carol)

§ Tú Nạc

Cách đây hơn một trăm năm mươi năm, Charles Dickens, nhà văn người Anh đã viết một câu chuyện vào thời gian Lễ Giáng Sinh. Truyện có tên “Bài hát mừng Giáng Sinh”. Đó là một tác phẩm hư cấu – nghĩa là nó không phải là một câu chuyện có thật. Tuy nhiên, Charles Dickens thích dùng trí tưởng tượng để kể một điều gì đó về những lời giáo huấn của Chúa Giê-su Ki-tô. Dickens đã nói:

“Tôi thích dẫn bạn đọc đến với những lời rao giảng đó một cách lặng lẽ êm đềm – vì nó là nơi khởi thủy của nền tảng đạo đức thánh thiện.”

Vào đêm trước Lễ Giáng Sinh, tuyết trắng phủ đầy trên những đường phố của Luân Đôn. Mọi người có vẻ vui mừng hớn hở … trừ một gã đàn ông, Ebeneger Scrooge.

“Chào ông Scrooge! Chúc ông một Giáng Sinh hạnh phúc!”

Scrooge quay sang người đàn ông ấy.

“Giáng Sinh hạnh phúc à! Đồ bịp bợm Bahai!” Gã nói, “Ông có hạnh phúc về cài gì? Ông nghèo rớt mồng tơi! Ông già thêm một tuổi và không giàu gì hơn. Hãy để tôi một mình. Tôi không mừng Giáng Sinh!”

Những người hát Giáng Sinh vội vàng ngưng tiếng hát khi lão già Scrooge tiến lại gần. Thân hình gầy guộc lều nghều của gã uốn cong khi lê bước. Bất kỳ ai đi cùng đường với gã cũng cảm thấy chán nản buồn rầu. Họ bắt gặp con mắt đỏ ngàu và những lời độc ác của gã. Scrooge không có thời gian dành cho những người nghèo hoặc cần sự giúp đỡ. Gã chỉ ước gì những người nghèo chết đi và để giảm dân số! Gã yêu một thứ duy nhất – tiền. Gã không đếm xỉa gì đến đó là đêm trước lễ Giáng Sinh…gã vội vã bước về nhà qua nhưng con phố đầy bóng tối. Bên trong, gã đốt một ngọn lửa nhỏ. Nhưng khí lạnh dường như không đủ ấm. Rồi Scrooge nghe một âm thanh lạ. Nó là gì? Âm thanh mỗi lúc một to hơn. Cánh cửa ra vào bắt đầu lay động. Scrooge bắt đầu run vì sợ hãi. Cái gì đang xảy ra? Đột nhiên cánh cửa mở toang. Và … cài gì bước vào? Một người? Một sự sống? A … một hồn ma? Hồn ma ấy có gương mặt của Jacob Marley. Marley và Scrooge đã cùng nhau trong công việc kinh doanh. Cả hai đều yêu tiền – và cũng chẳng giúp đỡ người nghèo. Nhưng Marley đã chết, thời gian rất lâu, bảy năm cách đây! Bây giờ ông ta muồn gì ở Scrooge? Hồn ma nói.

“Tôi đến để khuyên ông, Scrooge. Tôi cũng như ông, chỉ chú ý đến bản thân và tiền bạc. Và bây giờ tôi phải mang những xiềng xích nặng nề khi đi bất cứ đâu. Chúng là sự trừng phạt mà tôi phải lãnh nhận. Nhưng những xiềng xích của ông sẽ còn dài hơn nhiều, Scrooge. Ông phải thay đổi cách sống và trở nên một người tốt. Sẽ có ba hồn ma thăm ông trong những đêm sắp tới. Hồn ma thứ nhất sẽ đến trong đêm nay và gõ của một tiếng.”

Rồi hồn ma ấy biến mất.

Crooge sợ hãi chạy đến giường của gã. Có thể giấc ngủ sẽ cho gã yên tâm những ý nghĩ rối bời của mình.

Đột nhiên Scrooge thức giấc. Gã có cảm giác như có cái gì đó bên cạnh giường. Gã quay sang nhìn. Đó là vật hết sức lạ mà gã chưa bao giờ nhìn thấy. Nó có mái tóc trắng giống như một ông già. Nhưng khuôn mặt của nó trông rõ ràng như một đứa trẻ. Một ánh sáng màu vàng chiếu ra từ đỉnh đầu của nó.

“Mày muốn gì ở tao?” Scrooge hỏi hồn ma lạ.

“Ta là Thần Giáng Sinh Quá Khứ.” “Ta sẽ chỉ cho ông về quá khứ của mình, và giúp ông nhớ những điều mà ông đã quên. Hãy theo ta,”

Vị Thần dẫn Scrooge trở về với những năm trước đó. Scrooge đã thấy một cậu bé, cô độc. Cậu bé đang chờ gia đình và bạn bè của mình. Nhưng họ không bao giờ đến. Scrooge đã biết rõ khuôn mặt của cậu bé ấy. Đó chính là gã. Scrooge ơi! Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt người đàn ông già nua khi ông nhớ về thời thơ ấu cô đơn của mình.

Vị Thần dẫn Scrooge đến một không gian và nột thời gian khác. Lúc này, Scrooge tự thấy chính mình như một người trai trẻ. Gã đã trông thấy một phụ nữ xinh đẹp – vợ mình. Gã buồn bã nhớ bà ta. Bà ta đã bỏ gã. Bởi gã đã yêu tiền hơn gã đã yêu bà.

“Vị thần ơi!” Gã gọi, “Làm ơn dẫn tôi đến một nơi khác. Nhớ đến bà ta là điều quá đau buồn đối với tôi.”

Họ rời khỏi nơi ấy, và khi Scrooge thức giấc, gã vẫn nằm trong giường như trước.

Một giờ đồng hồ nữa, một vị thần khác. “Ta là vị Thần Giáng Sinh Hiện Tại.”, nó nói. Vị thần ấy dẫn đưa Scrooge tới nhà của Bob Cratchit. Cratchit là một công nhân nơi làm việc của scrooge. Scrooge đã bắt Cratchit làm việc vất vả nặng nhọc, và đồng lương ít ỏi. Gia đình Cratchit là một gia đình nghèo nàn, nhưng Scrooge để ý họ vui sướng làm sao khi họ mừng Lễ Chúa Giáng Sinh. Và rồi Scrooge chú ý đến đứa con trai đau yếu của Bob – Tiny Tim. Scrooge thắc mắc và hỏi, “Này vị Thần, thằng bé liệu sống chứ?”

“Nó sẽ không sống nếu tương lai không thay đổi những gì mà ông đã thấy” vị Thần trả lời.

“Không, không” Scrooge nói, “Ôi không,vị Thần nhân hậu! Hãy nói nó sẽ được cứu sống!. Nhưng vị Thần đã biến mất.

Scrooge nhìn lên. Gã thấy một hồn ma đen kịt – vị Thần của Tương Lai. Gã sợ vị thần này nhất. Gã đã trông thấy gì?

Vị thần này lại dẫn Scrooge đến nhà Cratchit lần nữa. Thời gian đã trôi qua, và giờ đây, ngôi nhà phủ đầy buồn thảm. chỗ Tim nàm đã bỏ trống. Gia đình đang than khóc. Thằng bé đã chết. Scrooge quay đi chỗ khác trong buồn bã và bàng hoàng.

Rồi Thần Tương Lai dẫn Scrooge đến một nơi khác. Scrooge thấy mọi người đang nói về một người đàn ông đã chết. “Không ai sẽ nhớ hắn”. người ta nói

“Cái gì sẽ xảy đến với tất cả tiền bạc của hắn?” Người khác hỏi.

Scrooge tự hỏi, “Người đàn ông này là ai?

Hồn ma đen kịt này chỉ ngón tay khẳng khiu của nó về phía nơi mà thi thể của người đàn ông được chôn cất.

Scrooge đọc chữ viết trên phiến đá xám. “Ebeneger Scrooge.”

Scrooge la hét, “Làm ơn! Tôi sẽ thay đổi! tôi chưa muốn chết …không như thế này được! Làm ơn…”

Nhưng hồn ma đã ra đi. Scrooge mở mắt đầy sợ hãi. Gã vẫn ở trong phòng của mình. Gã không chết. Gã còn sống! Gã nhảy ra khỏi giường. Và chạy ra khỏi căn phòng mở toang cửa sổ. Trời đã sáng. Gã hét to trong khí lạnh mùa đông: “Tôi còn sống!”

Ngay tức khắc, gã gừi thực phẩm tới nhà của Bob. Scrooge suy nghĩ, “Tiny Tim sẽ ăn ngon lành, ta chắc chắn điều đó.”

Scrooge vội vã mặc quần áo và đi ra ngoài. Tuyết trắng mịn màng đang rơi. Gã chạy qua những con phố và la lớn, “Mừng Chúa Giáng Sinh!”

Mọi người nhìn gã một cách kỳ lạ. có phải đây là Scrooge? Scrooge chạy đến những nhà nghèo và cho họ tiền bạc của mình. Gã đã có sự thay đổi lần thứ hai. Và gã sẽ dùng nó. Vì lần đầu tiên trong những năm tháng gã cảm thấy hạnh phúc.Ngạc nhiên, người ta chăm chú nhìn gã khi Scrooge già nua chạy một cách sung sướng qua những con phố phủ đầy tuyết.

Và còn Tiny tin thế nao? Ồ, thằng bé không chết – và Scrooge đã trở thành như người bố thứ hai đối với nó. Và TinyTim đã có những lời nói cuối cùng trong câu chuyện Giáng Sinh này. Cậu bé đã nói: “Xin Chúa ban phúc lành cho chúng ta, cho mọi người!”

Jos. Tú Nạc, NMS

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 28.12.2009. 15:14