Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Ly cách bất ngờ

§ Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Ngày vui qua, không ngờ mà nó đi mau chóng thế. Ở Hữu Bằng hơn một tuần rồi, mẹ còn muốn đưa con đi Dân Trù để thăm cha Yoakim Thận là người bà con. Nhưng bỗng mẹ cảm thấy nóng lòng, và chỉ liên tưởng về em bé Tế, có lẽ ở nhà đã không an. Vả lại, sức yếu của con nay đã trở nên khá lắm rồi, có thể lại gọi được là chú cuội con của bà nội rồi. Nên mẹ thu xếp đưa con về.

Thảm thay

Tình mẫu tử chia ly không báo trước! Có lẽ Chúa đã khôn khéo lựa dịp này mà dứt con ra khỏi lòng mẹ!

Vậy trước lúc ra đi, mẹ con đưa nhau vào từ biệt cha xứ. Ðang lúc vui câu truyện , mẹ cười vui nói chơi với con thế này:

- Văn ơi! mẹ và mợ về đây, còn em ở lại với cụ nhá.

Rồi mẹ nháy mợ, để thử xem con thưa lại làm sao. Và có lẽ trong thâm tâm mẹ đang nghĩ: thế nào Văn chả òa lên khóc khi nghe mẹ nói thế. Trái lại, vừa nghe mẹ nói, con thích chí reo lên:

- Ha, vâng! mẹ cho em ở lại đây tu với cụ, bao giờ em làm cha đã, rồi em mới về.

Mẹ đã bỡ ngỡ nhìn mợ, rồi quay nói với con:

- Ơ kìa Văn, gan thế à? Mẹ nói chơi đấy, hẳng về chơi với em cho lớn tí nữa đã, bao giờ em nó lớn, mẹ sẽ cho hai anh em đi một thể.

- Em chả! em lớn thế này là đủ rồi, mẹ về đi, bao giờ em Tế lớn, mẹ sẽ gửi lên đây tu với em.

Thưa xong em chạy mất...

Thế là giờ mẫu tử chia ly. Lòng con không vấn vương một chút u buồn, thương nhớ...

Ðó là lần đầu tiên và cũng là độc nhất trong đời, con có một thái độ cứng rắn trước một cuộc ly biệt mà nhẽ ra, nó có thể bắt trái tim con ngừng đập.

A! phải có sức mạnh của ơn Chúa! Nếu giờ ly cách ấy Chúa chẳng làm cho mạch tình cảm của con tê liệt đi, con dám chắc, con sẽ không có thể có một thái độ cương quyết ấy.

Chín giờ sáng hôm ấy, con được tin mẹ đã đi, và chuyến xe hỏa 10 giờ đã đưa về quê cũ. Trái tim con vẫn nhẩy đập đều hòa, mắt con vẫn khô và lòng con vẫn tê mê trong sự theo gương Chúa ở lại đền thánh...

Còn lòng mẹ thì sao?

Sau năm năm xa cách, gặp con trốn về nhà lần đầu hết, tấm lòng mẹ mới giãi mở ra trong một buổi chiều thân mật.

Ngày ấy, lời mẹ kể, lòng mẹ chua xót biết bao khi mẹ tưởng đến đứa con yêu nhất đời của mẹ. Mẹ không thiết gì đến những phong cảnh dọc đường, vì tất cả nhữnh hình tượng ấy điều gợi nên cho mẹ nhớ đến cái đứa con thiên thần của mẹ. Khi bước chân lên tầu mẹ chỉ biết lần hạt. Mẹ tưởng cỗ tràng hạt sẽ làm cho mẹ quên ảnh hình đứa con của mẹ đi, nhưng do đó lại là một sự nhắc nhớ não ruột, vì cổ tràng hạt mẹ đã cùng con trao đổi biết bao lần trên lòng mẹ. Mẹ nói thật, mỗi một kinh kính mừng là một hạt nước mắt rơi xuống lòng mẹ. Vì tay mẹ khô khan, không còn thấy đụng chạm vào những ngón tay nhỏ bé của con mẹ nữa!...

- Giêsu, lậy Chúa!...

Mẹ vẫn thở than, và xin Chúa ban thêm sức mạnh cho lòng mẹ... Những lúc ấy mẹ không còn nghe thấy tiếng con hỏi mẹ:

- Mẹ ơi mẹ! Mẹ khóc gì thế? Thôi nín đi, vì ta là con của Chúa, mà từ trước mẹ vẫn được con yên ủi mẹ. Con là thiên thần bằng an, Chúa sai đến để yên ủi mẹ trong những ngày sầu thảm.

Mợ Sửu vẫn luôn luôn chú ý mà yên ủi mẹ. Nhưng luôn luôn mẹ càng cảm thấy nỗi mẹ cô đơn, và chỉ có thể nói được rằng: Chúa thấu! ...

Rồi mẹ lo lắng cho con, không biết rồi ra con tu được không, hay chỉ vì ham thú vui lúc đầu, rồi lại bỏ giở, thì lẽ đó sẽ làm cho mẹ cực lòng hơn. Vì lìa con, mẹ đã phải chịu biết bao là phiền sầu cay đắng. Mà mẹ thì mẹ muốn cho sự cay đắng ấy được phần vui cho Chúa, nghĩa là sẽ làm cho em có đủ sức mà tu cho đến cùng...

Phần sau này, chỉ là những lời mẹ sửa bảo con.

(còn tiếp)

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau

Đọc nhiều nhất Bản in 02.08.2006. 23:23