Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Đồng Chiêm - Điểm tới của chuỗi những hành động kỳ quặc khó hiểu

§ Nhật Hà

Sau đây là bài nhận định của độc giả về biến cố Đồng Chiêm:

Biến cố Đồng Chiêm là một câu hỏi lớn không dễ trả lời đối với các nhà hoạt động tôn giáo và với cả những nhà quan sát, bình luận, nhận định về thời cuộc.

Đồng Chiêm như gáo nước lạnh thức tỉnh mọi phán đoán, suy xét, tính toán, giả thiết… Đồng Chiêm như một giọt nước làm tràn cái ly “nghi nghi hoặc hoặc” của những ai còn cố gắng tìm cớ để bao biện cho sự táng tận lương tâm của kẻ cầm quyền. Đông Chiêm làm sửng sốt những ai còn nghi ngờ về giới hạn của sự vô luân, vô đạo, vô lương…của một thể chế. Và có lẽ người ta nên nhìn nhận lại bằng con mắt khác hơn qua một chuỗi những sự việc khó hiểu mà nhà cầm quyền đã thực thi trên đất nước này lâu nay.

Thì ra, không chỉ dân nghèo, không chỉ Đồng Chiêm, không chỉ Công giáo, không chỉ đất đai… đang là đối tượng của “bạo lực chính quyền” và “khủng bố nhà nước”, mà thực ra, thể chế này đã bị một thứ quyền lực ma quỷ đang sai khiến và nó chỉ còn có mỗi việc là làm theo một cách mù quáng, vô điều kiện, như con thiêu thân, hay như một con chó trung thành... cốt vừa lòng quan thầy nó mà thôi.

Một “bàn tay lông lá” của ma quỷ đã, đang và sẽ còn điều khiển, sai khiến những kẻ cầm quyền nhà nước này và mách cho nó những cách thức để đi đến thành công trong kế hoạch đánh phá, hủy hoại dân tộc này ở tất cả mọi lĩnh vực của đời sống.

Thật thế, ta có thể nhìn nhận lại sơ lược về những phi lý, bất công trong xã hội những năm gần đây vẫn đang ngày càng nhiều lên.

Đó là những cảnh cướp đất của dân nghèo chia cho quan chức, hay làm “dự án” không phục vụ dân sinh. Là cảnh những bà mẹ Việt Nam anh hùng phải lặn lội hàng ngàn cây số đến tận Phủ Thủ tướng dầm mưa dãi nắng kêu oan. Nhưng tiếng kêu thấu trời kia sau 5 năm, 10 năm, 20 năm vẫn không tới được tai Thủ tướng?

Là cảnh những nhát cuốc vô lương đã đào xới mồ mả mấy đời của người dân chỉ vì những quy hoạch lạnh lùng chà đạp lên lợi ích của dân ở khắp nơi trên đất nước mà mới đây nhất là ở Hoàng Mai – Hà Nội.

Đó là cảnh những thanh niên, sinh viên, trí thức… bị bóp nghẹt tiếng nói yêu nước bằng các vụ đàn áp bất công cách khó hiểu – vụ biểu tình trước sứ quán Trung quốc năm 2007. Là chiến dịch khủng bố tinh thần thái độ thể hiện lòng yêu nước của các bloger Điếu Cày, Mẹ Nấm, Người buôn gió… Là hiện tượng phá hoại các trang mạng phản ánh sự thật hiện tình xã hội của các thế hệ và tầng lớp nhân dân – Bauxitvietnam, Talawas…

Đó là cảnh những người có công với dân với nước phải ra tòa chỉ vì đến nay vẫn không từ bỏ lý tưởng “vì dân” của mình – điển hình là vụ án bà Ba Sương.

Đó là quyết tâm bịt miệng, triệt hạ bằng mọi giá những tấm lòng đau đáu vì sự phát triển của đất nước và dân tộc với hàng loạt những bản án bất công, vô lương… đối với linh mục Nguyễn Văn Lý, luật sư Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Thượng tọa Thích Quảng Độ….Hay những nhân vật như nhà văn Phạm Xuân Nghĩa, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Văn Trội, nhà giáo Vũ Hùng, bác sĩ Phạm Hồng Sơn… mà cả thế giới vẫn đang lên tiếng đòi trả tự và công bằng cho họ.

Đó là cảnh cướp đất, vu cáo gây oán thù giữa người dân với các tôn giáo, giữa các tôn giáo với nhau, gây “phân hóa nội bộ” trong lòng các tôn giáo. Từ vụ Tòa Khâm sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Bát Nhã, Thiền viện, Thánh viện, các dòng tu, mới đây nhất là biến cố Đồng Chiêm và mới hơn nữa (24/01/2010) là âm mưu cướp đất và xua đuổi sư sãi ở ngôi chùa nhỏ bé hẻo lánh ở chùa Linh Phổ, Lâm Đồng. Một đất nước mà tôn giáo, nơi trú ngụ cuối cùng để niềm tin có thể sống sót còn bị chà đạp và triệt hạ bằng mọi giá thì dân tộc đó sẽ đi về đâu?

Chào một năm mới, kỷ niệm một ngàn năm Thăng Long - Hà Nội, dọn đường cho đại hội XI của đảng cộng sản là hàng loạt các vụ khủng bố và trấn áp nhân dân và bỏ tù hàng loạt những người yêu nước. Đỉnh cao của sự bất lương, thất đức đến mức khó hiểu là hành động đập phá biểu tượng tôn giáo tại Đồng Chiêm và bản án “lật đổ chính quyền nhân dân” đối với Luật sư Lê Công Định, doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thăng Long và Thạc sĩ Nguyễn Tiến Trung. Theo mô hình vụ án Lưu Hiểu Ba của nước “bạn”, một nhân vật yêu nước bị kết tội bằng cái án “lật đổ chính quyền nhân dân”, và vu cáo họ bằng luận điệu cũ rích quen thuộc rằng “nghe theo sự xúi giục của các tổ chức phản động nước ngoài”. Một xã hội mà những kẻ cầm quyền luôn tìm cách đánh tráo khái niệm của lòng yêu nước thì hỏi rằng còn có ai dám yêu nước nữa?

Lịch sử dân tộc Việt Nam chắc chắn chưa bao giờ phải chứng kiến một sách lược, chiến lược hủy hoại nòi giống, dân tộc dưới mọi hình thức, trong mọi lĩnh vực, với mọi tầng lớp… như hiện nay.

Bằng những phương cách hạ đẳng đê hèn nhất, bất chấp đạo lý, luật pháp, lương tâm nhất, nó đã xô đẩy người dân nghèo đến tận cùng tuyệt vọng, nó làm cho các tôn giáo và nội bộ tôn giáo hoài nghi với nhau. Nó phá hủy đạo đức khiến cho nền giáo dục xuống cấp trầm trọng, tính nhân văn vốn là cội nguồn của mọi hành xử trong xã hội đã trở nên xa xỉ. Các nhà khoa học, những con người tâm huyết với sự phát triển tiến bộ của đất nước đã không có “đất dụng võ” bởi hàng loạt các quyết định, nghị định… đi ngược lại lợi ích dân tộc?

Nó sẵn sàng dùng đội quân đáng lẽ chỉ dành để phục vụ nhân dân đi đàn áp nhân dân, những hình ảnh đẫm máu của công an, quân đội dùng vũ khí đánh đập người dân lâu nay đã trở nên quá quen thuộc trên các trang mạng không chính thống. Trong khi đó nơi mà người dân mong muốn những lực lượng đó xuất hiện thì lại chẳng thấy đâu. Ngư dân đánh cá ngoài biển Đông cho rằng, bao nhiêu năm đánh cá ngoài khơi nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy tàu của Hải quân Việt Nam hay Cảnh sát biển Việt Nam ở đâu để mà kêu cứu?

Bàn tay ma quỷ ấy đang sử dụng nhà cầm quyền VN như một sân khấu múa rối vậy, đứa trẻ tưởng rằng con rối biết đi, đứng, chạy, nhảy, nói, cười… nhưng thực ra nó được điều khiển chỉ bởi một bàn tay ở phía hậu trường.

Bàn tay ma quỷ ấy nó len lỏi vào mọi ngõ ngách của đời sống, nó bào mòn nhận thức, tư duy, ý chí của người Việt về mọi vấn đề. Người Việt đang đánh mất chính mình mà thật khó nhận ra, hoặc có nhận ra cũng thật khó có cách nào thoát khỏi cái vòng vây vô hình quỷ quyệt ấy.

Hàng hóa kém chất lượng có hại đến sức khỏe con người nhưng không những được tràn vào ồ ạt bằng đường nhập lậu mà còn được ưu đãi về thuế khiến giết chết các ngành công nghiệp sản xuất trong nước. Nhưng khi được các chuyên gia VN ( bà Phạm Chi Lan) chỉ ra thì ngay lập tức bộ TTTT được “bạn” nhắc nhở về cách đưa tin, về thái độ không thiện chí của chuyên gia?

Cái gọi là “hợp tác khai thác bôxit ở Tây Nguyên” thực ra là trò “chó sói gửi chân”, nó là cớ cho sự xuất hiện một lực lượng lao động hùng hậu của nước ”bạn”, để biết đâu khi “bạn” cần có thể sử dụng như một lực lượng “quân nằm vùng” (vốn là chiến thuật của cộng sản)? Nhưng bất chấp mọi lời cảnh báo, kẻ nắm quyền vẫn nhắm mắt đưa chân?

Cái gọi là “hợp tác về thông tin truyền thông” thực chất là sự hướng dẫn chỉ đạo cách làm báo, cách đưa tin… như thế nào để không phương hại đến uy tín nước “bạn” ( còn uy tín của chính mình thì không tính đến, hay chỉ cần có uy tín với “bạn” là được) và quan hệ hai bên? Thực chất hơn nữa đó là một cách đe dọa “tế nhị” đối với kẻ bất chấp lợi ích dân tộc mà chỉ lo giữ được quyền lực để thỏa mãn tham vọng cá nhân. Cứ bật đài THVN lên thì biết, chẳng mấy ngày không thấy các chuyến viếng thăm nhau giữa mọi cấp của hai kẻ láng giềng. Từ ngày “hợp tác” về TTTT thì có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, nào là thiết lập đường dây nóng giữa hai chính phủ, trang báo mạng của đảng CSVN đưa tin Hoàng Sa -Trường Sa là của tổ quốc “bạn”… Và quá nhiều, quá nhiều những bộ phim lịch sử, dã sử, rồi phim thời hiện đại với mô típ những nhân vật cư xử với nhau bằng những thủ đoạn, mưu chước, trả thù nhau hết đời này đời khác… nhiều vô thiên lủng… của anh bạn hàng xóm. Bộ máy TTTT của nhà nước VN đã trở thành công cụ đắc lực cho việc đưa chế độ này đi nhanh hơn đến chỗ tự sát – đó chẳng phải là “thâm ý” của “bạn” sao?

Cái gọi là “hợp tác trong lĩnh vực giáo dục” thực chất là đưa vào đó lối giáo dục bất chấp đạo lý “thầy- trò” của dân tộc Việt Nam từ xa xưa, một cách tinh vi, hòng phá hủy đến tận gốc rễ, đến tận nhiều thế hệ cái cốt cách văn hóa của dân tộc Việt Nam. Nó chỉ đạo một cách tinh vi thế nào đó mà các con rối cứ đưa ra hết chỉ thị này đến nghị quyết nọ ( giáo viên 8 không, quyền của học sinh là tối thượng…) đã khiến tước hết sức mạnh, uy tín, vị thế của người thầy Việt Nam để thầy không dạy nổi trò, trò sẵn sàng hành hung thầy. Khi đã thản nhiên bước qua đạo lý “tôn sư trọng đạo” thì con người đâu còn chất người nữa. Một dân tộc có những thế hệ mất chất người thì liệu có còn sức mạnh không?

Cái gọi là “hợp tác về an ninh quốc phòng” thực chất là sự chỉ đạo cả hệ thống QĐND VN mà quan trọng nhất là nắm đầu các tướng lĩnh bằng những lợi ích vật chất, bằng địa vị quyền lực… ai cũng muốn giữ và muốn có hơn nữa. Thủ đoạn và xảo quyệt hơn nữa là sự khống chế họ bằng mạng sống của vợ con, cha, mẹ và bản thân họ, thậm chí có thể là triệt hạ đến cả đời con cháu họ nữa nếu có ai đó dám trỗi dậy tinh thần dân tộc giữa vòng vây ma quái này. Mới đây QĐND VN đổi quân phục mới với màu sắc và kiểu cách giống y chang quân đội “bạn” cho thấy một sự lệ thuộc đến mức “nô lệ” rồi.

Chợt nghĩ trong thời điểm nhạy cảm này liệu rằng khi xảy ra tranh chấp, thậm chí là chiến tranh thì không lẽ quân đội hai bên với màu áo giống hệt nhau như vậy sẽ quay súng vào nhau?! Một nhà nước mà hệ thống quân đội và cảnh sát có nhiệm vụ lớn nhất, duy nhất là bảo vệ lãnh thổ của tổ quốc, nhưng đã bị tê liệt sức mạnh và ý chí thì cũng sẽ giống như An Dương Vương bị trộm mất nỏ thần! Khi ấy chỉ còn biết quay lại chém đầu con gái yêu của mình.

Và khi ấy truyền thông nhà nước lại có việc làm, tức là sẽ đưa tin “QĐND VN nổi loạn quay súng bắn vào nhau” ( cũng giống như giáo dân Đồng Chiêm đánh nhau đổ máu rồi đổ vạ cho chính quyền)… màn diễn này chắc ly kỳ đây!

Dù có tham vọng thế nào người ta cũng không thể điểm hết được những sự vô lý, kỳ quặc và khó hiểu đang diễn ra hàng ngày trên một đất nước có Chủ quyền, có Hiến pháp và Pháp luật lại đang bị rối loạn đến cỡ này.

Người dân bị khủng bố, đàn áp… tuyệt vọng không còn biết tin vào đâu, tầng lớp trí thức bị bịt miệng, tước đoạt tự do… bất lực trước bạo quyền, hệ thống quân đội và cảnh sát thì trở thành công cụ để bảo vệ chế độ, sẵn sàng quay súng trấn áp nhân dân và phục vụ cho mưu đồ của kẻ ngoại bang.

Lãnh thổ của đất nước bị ngoại bang chiếm đóng, người dân bị cướp bóc tống tiền đánh đập xua đuổi, không lên tiếng quyết liệt ngược lại vẫn hèn hạ và nhục nhã ca ngợi “tình hữu nghị 4 tốt và 16 chữ vàng”.

Nền kinh tế nhà nước phát triển bằng “vay nợ” và “xin viện trợ” nhưng khoác vỏ “hợp tác đầu tư” hoặc “liên doanh”, bằng khai thác và xuất khẩu tài nguyên thô với giá rẻ mạt, bằng phá hủy môi sinh môi trường miễn là được trả tiền để làm giàu cá nhân.

Nền giáo dục phát triển theo kiểu “con kiến mà leo cành đa…” khiến nhiều thế hệ mất gốc, suy đồi nhân cách, không có lý tưởng gì ngoài chuyện cơm áo, danh vọng, địa vị.

Các ngành công nghiệp sản xuất hàng hóa bị bóp nghẹt hoặc sống thoi thóp vì không quan tâm đầu tư cho nghiên cứu, sáng tạo mà ngược lại còn thả cửa cho hàng lậu rẻ mạt, kém chất lượng ùa vào như lũ, kéo theo là sức khỏe của người dân bị hủy hoại, bần cùng hóa người dân trên mọi phương diện.

…..

Nhiều, nhiều lắm, nhưng có lẽ đau xót nhất, tang thương nhất, ấy là niềm tin Tôn giáo bị chà đạp. Suốt từ Nam chí Bắc, tất cả các tôn giáo: Cao Đài, Hòa Hảo, Tin Lành, Phật giáo, Công giáo… đều bị đàn áp khủng bố, cướp đất, đều bị “cài đặt” vào đó những kẻ hoạt động “tôn giáo quốc doanh”, nếu “cài đặt” không thành công thì sẵn sàng bất chấp mọi thủ đoạn để triệt hạ. Bằng chứng là đã triệt hạ Làng Mai của Thiền sư Thích Nhất Hạnh và nay đang dùng mọi kế sách điên cuồng để triệt hạ bằng được đạo Công giáo, đạo của Tự do - Công bình - Bác ái.

Và đây, xin trích lại một đoạn sử Việt từ giữa thế kỷ 19 để những ai quan tâm đến sự tồn vong của Nước Việt có cơ hội nhìn lại và suy ngẫm về thời thế hôm nay:

“Giữa thế kỷ 19, Pháp đưa quân sang xâm lược nước ta. Triều đình nhà Nguyễn chủ hoà chứ không chủ chiến. Mấy nhà vua yêu nước đi theo ngọn cờ khởi nghĩa cùng với nhân dân đều bị bắt. Lòng dân ly tán. Đất nước như bó đũa tháo rời. Vua Tự Đức cho là mọi khó khăn của đất nước đều do… ngoại bang gây ra. Nhà canh tân Nguyễn Trường Tộ đã hoàn toàn bác bỏ luận điệu này. Ông gửi Tự Đức bản điều trần “Thiên hạ đại thế luận”, trong đó có đoạn như sau:

“Hiện nay tình hình đất nước rối loạn. Trời thì sanh tai biến để cảnh báo, đất thì hạn hán tai ương, tiền của sức lực của ta đã kiệt quệ, việc cung ứng cho quân binh đã mệt mỏi. Trong triều đình, quần thần chỉ làm trò hề cho vui lòng vua, che đậy những việc hư hỏng trong nước, ngăn chặn những bậc hiền tài, chia đảng lập phái khuynh loát nhau, những việc như vậy cũng đã nhiều. Ngoài các tỉnh thì quan lại tham nhũng, xưng hùm xưng bá, tác phúc tác oai, áp bức tàn nhẫn kẻ cô thế, bòn rút mỡ dân, đục khoét tuỷ nước, việc đó đã xảy ra từ lâu rồi. Những kẻ giận đời ghét gian tà, những kẻ thất chí vong mạng, phần nhiều ẩn núp nơi thảo dã. Thế mà sao đối ngoại thì không có cách nào để động đến một mảy may lông của quân Pháp, cũng chẳng thuyết phục được ai để giải vây cho, lại đi tàn sát dân mình, giận cá chém thớt, khiến cho dân bị cái hại “cháy nhà vạ lây”. Thật đúng như câu nói “đào ao đuổi cá”, “nối giáo cho giặc”. Cây cối trước hết tự nó hư mục, sau mới bị sâu đục. Nước mình trước hết không biết tự giữ thể diện thì người ta mới khinh mình. Dân loạn bên trong rồi kẻ địch mới nhân đó mà vào. Như thế, loạn không phải chỉ từ bên ngoài, mà ở ngay trong nước vậy”.

Nhìn lại lịch sử nước nhà thấy mất nước thường không phải kẻ thù bên ngoài mạnh, mà chỉ vì ta yếu quá và đều do bộ máy thống trị trong nước gây nên. Trong đó thời nào tham nhũng (tham ô và lãng phí) cũng là tội phạm lớn nhất.

Yêu nước phải yêu dân, thương dân, chia ngọt sẻ bùi với dân. Nếu không, yêu nước chỉ là ngoài miệng, sớm muộn cũng bỏ dân, trở thành những kẻ bóc lột dân. Tham nhũng là bóc lột tệ hại nhất.”.

Đáng tiếc, những kẻ tự cho rằng mình được nhân dân trao quyền lãnh đạo đất nước đâu có học hành đến đầu đến đũa để biết nghe lời răn dạy của người xưa mà lấy đó làm đường lối cho việc giữ gìn và xây dựng đất nước ngày nay. Ngược lại, giang sơn này như một thứ tài nguyên vô chủ để chúng thả sức mà cả, bán buôn, trục lợi…

Vì mù quáng, chúng cũng không thể hiểu được lòng dân đang nổi sóng, không thể lường được nhận thức của người dân đã trưởng thành rất nhiều dù bị bao vây, kiềm tỏa… Chúng cũng không ngờ rằng, khi tôn giáo bị khủng bố và tiêu diệt, lòng tin của con người không chốn nương thân thì lại là lúc người ta tìm đến nhiều nhất với niềm tin thiêng liêng, sâu xa, vững bền nhất… Ấy là niềm tin Tôn giáo, ở đấy con người tìm thấy sự yêu thương, che chở nơi Con người và nơi Đấng Tối cao, ở đấy người ta gặp lại mình với bản tính Chân - Thiện - Mỹ. Biết đâu mỗi tu sinh Làng Mai khi trở về với cộng đồng lại đã nhen thêm một ngọn lửa của Đạo pháp Làng Mai. Một cây Thánh giá trên Núi Thờ - Đồng Chiêm ngã xuống đã có biết bao nhiêu Thánh giá được dựng lên trong lòng người Ki-tô hữu. Và người dân Việt vẫn sẽ tìm được con đường cho sự phát triển và trường tồn mà không phải hổ thẹn với lịch sử.

Hà Nội, ngày 27/01/2010

Nhật Hà

Đọc nhiều nhất Bản in 27.01.2010. 17:18