Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Đã đến lúc người Việt nam cần nhìn lại văn hóa của chúng ta

§ Trương Tiến Đạt

Chẳng cần phải giới thiệu thì anh em cũng biết tôi là người Việt nam. Nhưng thiết tưởng cũng nên nói ngay rằng tôi là một người Công Giáo Việt Nam. Đọc những bài viết về quê hương, ở trong mọi mặt báo, tôi có được nhiều niềm vui, và cũng không thiếu những nỗi buồn, cộng thêm những lo lắng cho tương lai. Chính vì thế, tôi đã chọn tự đề cho suy nghĩ nhỏ này của mình là đã đến lúc người Viêt nam chúng ta cần nhìn lại văn hóa của mình. Lý do, vì chính nơi đây mình đã được sinh ra. Và cũng chính nơi đây tôi làm một người Việt nam. Được nuôi dưỡng, lớn lên, với những giá trị riêng và đặc biệt của người Việt. Kinh nghiệm học đường, lịch sử và qua giao tiếp dạy tôi một điều này là những con người đã làm rạng danh cái non nước Việt, là những người yêu mến và đắm chìm trong cái văn hóa Việt của chúng ta. Nó cũng cho chúng ta thấy rằng những kẻ đã làm nhục non sông Việt và tương lai Việt, là những kẻ đã hủy hoại cái giá trị Việt của chúng ta. Bằng chứng thì kể sao cho siết. Mở mặt báo nào mà chúng ta chẳng bị bội thực với những Tin Tức sống động này.

Tôi muốn chia sẻ ở đây cái suy nghĩ của tôi về Vấn Nạn Thánh Giá Đồng Chiêm. Đã có nhiều rồi những tâm tư của những tâm hồn Việt được phô bày và diễn tả. Ở đây tôi chỉ nhìn về khía cạnh văn hóa Việt của chúng ta.

Nhìn trên phương diện quốc gia Việt, tôi thấy việc đánh bom Thánh Giá là vấn đề vô đạo đức. Người nào ra lệnh hoặc thi hành việc này, vì bất cứ lý do gì, thì không xứng đáng làm một người Việt nam. Vì lẽ, cái đạo đức căn bản nhất của Việt ta là sự tôn trọng lẫn nhau. Nên nhớ rằng đấy là cái lý do tại sao ông tổ của chúng ta lại là người ngư phủ (Lạc Long Quân) và bà cố tổ của chúng ta lại là cô Sơn Tiên (bà Âu Cơ). Vì thế dù khác biệt về văn hóa, tín ngưỡng, địa dư…chúng ta vẫn gọi nhau là Đồng Bào. Ngay từ khi lọt lòng mẹ, chẳng phải chúng ta đã được dạy điều đó. Tôi muốn nói rằng, giả như mà những người xúc phạm Đồng Bào, tín ngưỡng, không có cha đẻ đi nữa, thì cũng được mẹ ưu ái dạy những điều tối căn bản Việt này ngay từ ấu thơ. Rồi lớn nên, lại được dạy ở học đường. Thế thì những người vô giáo dục, vô văn hóa, bất hiếu, phản quốc, quên ơn sinh thành dưỡng dục này, có đáng được gọi là Việt nữa không? Và nếu không đáng được gọi là Việt nữa, thì liệu rằng họ sẽ làm gì với cái mảnh đất đầy Yêu thương này? Và họ sẽ để lại cái ảnh hưởng gì cho thế hệ sau đây? Tôi đọc cái bài về giáo dục đạo đức ở trên báo Vietnamexpress, nghĩ về vấn đề này, tôi thấy thương cho quôc gia Việt và cái thế hệ đàn em của tôi. Họ sẽ đi về đâu? Câu trả lời tôi để cho chính đương sự và các bạn.

Nhìn sâu hơn về khía cạnh văn hóa này tôi thấy đau. Vì lẽ, nó không chỉ những kẻ trực tiếp phản văn hóa Việt, phản Đạo Đức Việt, bất hiếu và dĩ nhiên phản quốc đã không tôn trọng Đồng Bào mình, đã xúc phạm đến biểu tượng của niềm tin là cốt lõi của cuộc sống làm người. Nhưng tôi thấy đau hơn nhiều, vì chẳng thấy những con người được gọi là lãnh đạo hướng dẫn quốc gia, Thầy dạy cũng không dám nói lên cái cốt lõi Đạo Đức Việt của mình. Chẳng lẽ cái văn hóa Đông Bào, yêu thương, tôn trọng lẫn nhau Việt của chúng ta đấy đã thực sự bị hủy hoại và không còn nữa? Nếu đúng là như thế, thì liệu rằng còn có nghĩa gì khi đặt vấn đề về giáo dục Đạo Đức tại trường học? Và nếu đúng như thế thì thử hỏi cái quốc gia yêu mến của chúng ta đây sẽ đi về đâu? Tương lai của các em nhỏ sẽ đi về đâu, khi mà chúng tôi đã phá hủy cái Văn Việt và Đức Việt của các em? Tôi không trách các em, vì chúng tôi có còn cái đó để trao lại đâu?

Chính vì thế, những chuyện động trời về xúc phạm nhân phẩm, văn hóa và tín ngưỡng không thể coi là chuyện cá nhân, địa phương, tôn giáo…Nó là chuyện Việt của chúng ta, nó là cái Việt của chúng ta, và nó là gia sản thiêng liêng độc đáo Việt của chúng ta. Vì thế tôi không nghĩ rằng, vì bất cứ lý do gì, những nhà lãnh đạo lại không xem xét, không nên tiếng, ngoại trừ chính những con người đó cũng không còn cái Việt là Đồng Bào!

Nói về điều này nó sẽ gây khó chịu hơn khi mà cái cốt lõi văn hóa Việt cũng là tôn giáo Việt. Nếu tôi nhớ không lầm, thì cái bản chất Việt của chúng ta là làm tội gì mấy cũng có thể tha thứ, nhưng đừng bao giờ đụng đến nơi thờ tự, vật thờ tự, nơi thánh thiêng…đền, miếu, chùa chiền, nhà nguyện, nhà thờ….Lý do, bởi vì những thứ đó không chỉ là biểu tượng của tôn giáo, mà còn là chính “Thần và Thánh,” cái làm cho chúng ta sống, vì điều đó mà chúng ta sống cho ra người. Và thế thì có lẽ càng đau long hơn khi mà chúng ta, vì lý do này nọ, không dám nói lên lập trường Việt của chúng ta. Rất có thể không chỉ cái văn hóa Việt, mà còn cái Tôn Giáo Việt cũng chỉ còn là một đồ trang sức.

Nhìn trong nhãn quan rất Việt này, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải thẳng thắn ngồi lại và nhìn lại cái Việt của chúng ta. Và có thể nói rằng để bảo vệ cho cái Việt này, dù chúng ta co thể mất tất cả, chúng ta vẫn phải làm. Vì lẽ, đây là cái mà tương lai Đất Việt sẽ tồn tại hay đi vào quên lãng. Là cái mà thế hệ tiếp sau sẽ được hưởng nhờ, sẽ còn là Việt hay không. Đây chỉ là một suy tư nhỏ của cá nhân tôi, vì thế nếu nó nói được điều gì, tôi xin cám ơn. Còn nếu nó gây hại điều gì, cho tôi sự chỉ bảo và tha thứ. Một điều rất chân thành là tôi muốn nói lên cái Việt của chúng ta.

Trương Tiến Đạt

Đọc nhiều nhất Bản in 15.01.2010. 14:53