Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Buồn vui chuyện thuyên chuyển

§ Thanh Tâm

Linh mục - người làm dâu trăm họ - ít bao giờ ở mãi để làm dâu trăm họ cho một xứ đạo bao giờ cả. Tính từ ngày lãnh tác vụ cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay dù sống dài hay sống ngăn không ít thì nhiều vị linh mục cũng trải qua dăm ba xứ.

Đến hẹn lại lên, linh mục lại trở về Tòa hay trở về Nhà dòng chính của mình để nhận bài sai. Sau khi nhận bài sai thì linh mục trở về nơi nương náu để chuẩn bị cho một chặng đường mới.

Được dịp may chứng kiến nhiều lần “ra đi” của các vị.

Ở xứ đạo kia, chẳng hiểu cha con như thế nào đó để rồi khi cha nhờ mấy chú giúp lễ khiêng cái tủ lạnh ra xe thì bị một số người chặn đường không cho tiến bước. Không chỉ cái tủ lạnh nho nhỏ ở trong góc phòng cha nhưng còn nhiều vật dụng khác cũng bị ngăn bước y như vậy. Hỏi ra thì người ta nói rằng khi cha đến đây như thế nào thì cha cũng ra đi như thế vậy !

Điều mà cha sở quên đó là ngài đã quên lưu lại chứng từ nguồn gốc của chiếc tủ lạnh ấy. Thật ra ngài cũng chẳng quên nhưng ngài đâu có nghĩ người ta “cạn tàu ráo máng” với ngài như vậy. Chẳng lẽ gia đình, bà con thân thuộc không giúp ngài được một cái tủ lạnh, một chiếc ti-vi hay sao để rồi khi ra đi phải để lại hết vì người ta bảo cha đến thế nào thì đi y như vậy.

Để mọi chuyện êm xuôi, cha sở đành lòng lặng lẽ trước phản ứng của những con người nông cạn suy tư.

Xóm đạo kia lại xảy ra chuyện đậm đặc chuyện bi thương.

Sau năm tháng dài dốc công vào công trình xây dựng, đột ngột ra đi khi chưa hoàn việc thanh toán. Người hứa giúp nay không còn giúp nữa vì cha đã ra đi. Không còn cách nào khác ngài phải lấy ngân quỹ tồn thanh toán nốt phần nợ. Thanh toán mãi thì ngài vẫn còn nợ. Lẽ ra chờ thời gian thì ân nhân trợ giúp cho công trình xây sửa nhưng ra đi đột ngột nên họ cũng quay lòng cam hứa trợ giúp. Âm thầm gánh chịu phần nợ vì đã lỡ “quá tay”. Đã nhận lỗi nhưng lời nhận lỗi của ngài chưa được đón nhận vì giằng co. Tưởng chừng các vị đồng liêu đồng lòng thông cảm nhưng tất cả đều ngoảnh mặt làm ngơ cho sự việc. Hình như các bạn đồng liêu ấy đã chạy theo trào lưu “đồng cảm chứ không đồng thuận” nặc mùi dòng máu của loại trừ anh chị em đồng loại !

Cha đã giải trình cho mọi người thấy rõ những gì còn đó cho xóm đạo chứ cha có mang theo chút gì cho riêng cha đâu nhưng cha bị người ta miệt thị là không còn chút lương tâm. Khi còn ở trong xóm ngài chẳng vun vén cho riêng mình, tất cả đã đổ vào công trình xây sửa. Chuyện thương bi hơn nữa là người ta nói “nếu cha không gửi lại phần quỹ tồn thì cha là thằng ăn cướp !”. Phần quỹ tồn ấy cũng khá khiêm tốn so với khoản nợ ngài mang vác. Nếu không cho lấy phần quỹ để bù đắp thì đến bao giờ ngài mới trả được nợ đây ? Lẽ ra phần nợ ấy thì bà con xóm đạo cùng đưa lưng gánh vác nhưng ngài cố gánh không để phần nợ ấy cho riêng ai. Ngài cam làm thì ngài cũng cam chịu.

Thật đáng buồn và cũng thật đáng thương ! Bao nhiêu năm mồ hôi có kèm nước mắt để xây đắp cho xóm đạo giờ ra đi được tiếng đau thương.

Buồn thì cha ấy cũng có buồn ấy nhưng trở thành tên ăn cướp hay ăn giật để lo cho người nghèo, lo cho xứ đạo thì cũng chẳng sao. Hoa quả của những hy sinh nay trở thành “thằng ăn cướp”. Quà tặng “thằng ăn cướp” người ta dành cho cha rơi vào đúng cái ngày cha lãnh sứ vụ. Tiệc mừng là cuộc “hạch toán tài chính” và quà tặng chính là lời chúc cha “cha là thằng ăn cướp !”

Mỗi chuyến đi của linh mục như vậy cũng có những dòng lệ rơi nhưng cũng có những tràng pháo tay không ai thấy. Những người thương thì họ đành lòng đón nhận tâm tình chia cắt cha - con. Những kẻ không ưa thì nực cười cho thỏa thích. Đã bảo là làm dâu trăm họ thì làm sao có thể làm vừa lòng hết cho cả họ trong giáo xứ.

Bị lấy lại cái tủ lạnh, bị lấy lại cái ti-vi hay được coi như “thằng ăn cướp” đi chăng nữa thì lại vẫn cứ tiếp tục cuộc hành trình theo Chúa trong cuộc đời linh mục.

Chỉ trong nguyện cầu, chỉ trong thinh lặng mới niệm ra được tình Chúa thương yêu. Bị người ta lột bỏ, bị người ta chà đạp nhưng không bị Chúa bỏ rơi là được rồi. “Người hại không bằng trời hại”, câu nói bất hủ tự ngàn xưa. Thiên Chúa vẫn thương xót những con người bị thiên hạ trù dập bỉu môi. Chuyện quan trọng là các cha có khiêm tốn đủ để đón nhận những lời khen, những lời chê và thậm chí những lời phỉ báng từ phía “trăm họ” nơi xóm đạo ngài chăm bẵm hay không mà thôi.

Vui để lên đường nhận nhiệm sở mới các linh mục thân thương nhé !

Thanh Tâm

Đọc nhiều nhất Bản in 29.06.2010. 19:06