Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Tâm tình Linh Mục trong Năm Thánh Linh Mục

§ Lm Peter Hoàng Xuân Nghiêm

Trọng kính quý vị và thưa anh chị em thân mến,

Một đôi lần trước đây, tại giảng đài này tôi hứa rằng sẽ tìm dịp nói với anh chị em về Năm Thánh Linh Mục và tâm sự với anh chị em về cuộc đời linh mục của mình trong tư cách là cha sở của anh chị em. Hôm nay là 23-5-2010, Lễ Chúa Thánh Thần Hiện xuống là một cơ hội tốt để thưa chuyện với anh chị em về lời hứa nầy.

Chỉ còn 26 ngày nữa thôi là kết thúc Năm Thánh Linh Mục của Giáo Hôi Công giáo. Tôi hãnh diện là một linh mục của Giáo Hội. Tôi được Đức cố Giám Mục Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi truyền chức linh mục cho cùng với Cha Michael Mai Khải Hoàn và Cha Antôn Đinh Bạt Huỳnh ngày 20-5-1972 tại giáo xứ Bùi Thái, Biên Hoà thuôc GP. Xuân Lộc, Việt-Nam. Tôi đến Mỹ 1-4-1980 và chính thức đến phục vụ anh chị em Chúa trong Giáo Phận Grand Rapids từ 1-6-1980 cho đến nay. Cho đến hôm nay tôi đang sống ngày thứ ba của năm thứ 39 cuộc đời linh mục của mình.

Là linh mục, nói về Năm Thánh Linh Mục thì còn chi bằng. Anh chị em sẽ hỏi tôi Cha nghĩ gì và làm gì trong Năm Thánh Linh Mục? Thưa, Hội Thánh mở ra Năm Thánh Linh Mục không chỉ nhằm vào việc canh tân đời sống hiến tế của hàng linh mục mà thôi mà còn xin anh chị em giáo dân “chạnh lòng thương” các linh mục quen thân của mình mà chọn thêm những hy sinh, dâng thêm những lời cầu nguyện.

Là linh mục, tôi luôn nhớ câu nói thời danh của thánh Giám Mục Âu-Cơ-Tinh khi Ngài còn là linh mục: “Cho anh chị em, tôi là linh mục, nhưng cùng với anh chị em, tôi là một tội nhân”.

“Cho anh chị em, tôi là linh mục”. Phải, tôi được huấn luyện tại tiểu và đại chủng viện trong vòng 15 năm trường (1957-1972), được tuyển chọn và được hiến thánh, được Đức Giám Mục Phêrô Maria đặt tay truyền chức để tôi trở thành linh mục là cho anh chị em giáo dân của Chúa, vì tôi là một linh mục triều, một linh mục giáo phận chứ không phải là linh mục dòng. Anh chị em giáo dân tôi đang phục vụ là đối tượng cho thiên chức linh mục của tôi được viên thành. Tôi tri ân và muôn đời cảm tạ Chúa vì “Cho anh chị em, tôi mới là linh mục”. Không có giáo dân thì tôi làm linh mục cho ai? Tôi luôn ý thức cuộc đời linh mục của tôi phải gắn liền với giáo dân. Cho nên lý tưởng của linh mục quản xứ là “Ngày Đêm Lo Việc Chúa, Sống Chết Giữa Đoàn Chiên” là vậy.

“Nhưng cùng với anh chị em, tôi là một tội nhân”. Với tôi, vế thứ hai của câu nói thời danh nầy của thánh Giám Mục Âu Cơ Tinh như một lời trần tình cứ xoáy đi xoáy lại mãi trong tâm tư, trong con người linh mục của mình trong suốt Năm Thánh Linh Mục vừa qua. Mình tự bảo mình: “Tôi là một tội nhân! Tôi là một tôi nhân”. Sau ngày chịu chức linh mục 20-5-1972 cho đến nay, cuộc đời linh mục của tôi là một trải nghiệm rõ nét nhất trong sự nổi trôi trên sự yếu đuối nầy của bản tính nhân loại trong tôi. Con người của tôi đã được hiến thánh cho cộng đồng dân thánh. Làm việc cho dân thánh và giữa cộng đồng dân thánh nhưng bản thân tôi vẫn chưa thoát ra khỏi yếu hèn để sống cho thánh thiện.

Kinh nghiệm là cái vốn trân qúy nhất trên đất nước Hoa Kỳ nầy. Kinh nghiệm mục vụ đời linh mục cho tôi thấy trong việc dâng thánh lễ mỗi ngày, đáng lẽ ra hôm nay tôi phải dâng lễ sốt sắng hơn ngày hôm qua và ngày mai sẽ dâng lễ sốt sắng hơn ngày hôm nay nữa. Nhưng sự thăng hoa thánh thiện và đáng ước mơ nầy trong tôi cho đến hôm nay cũng chỉ là một ước mơ thôi, tôi chưa kiện toàn được định mức nầy cho cuộc đời linh mục gắn liền với Bí tích Thánh Thể của tôi.

Năm Thánh Linh Mục đã giúp tôi soát xét lại những nhắc nhở nầy, đặc biệt mỗi Ngày Thứ Năm Đầu Tháng và cách riêng Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng trước Chúa Giêsu Thánh Thể từ 5:00 giờ chiều cho đến nửa đêm. Tôi sẽ không nghèo đi trong đời sống ân đức, nếu đời linh mục của tôi luôn gắn liền với Chúa Giêsu Thánh Thể.

Mãi mãi sứ điệp “Hãy Nhận Lấy Mà Ăn, Vì Nầy Là Mình Ta… Hãy Nhận Lấy Mà Uống, Vì Nầy Là Máu Ta” từ Bí Tích Thánh Thể như một lời nhắc nhở: “Cho anh chị em, Tôi là Linh Mục”. Câu hỏi tôi luôn đặt lại cho mình trong Năm Thánh Linh Mục nầy là liệu thực sự tôi đang có cái gì để cống hiến cho anh chị em giáo dân của tôi “ở đây và bây giờ”?

Tôi đang tự vấn là mình đang đi rao giảng một Thiên Chúa tình thương, một Thiên Chúa luôn “chạnh lòng thương” hay tôi đi rao giảng một con người ích kỷ, ngại khó ngại khổ trong thiên chức linh mục, trong vai trò làm cha sở hiện tại của mình?

Quả thực, Tạ ơn Chúa, Năm Thánh Linh Mục đã và đang giúp tôi canh tân ý thức việc trao ban và hiến thánh chính mình.

Khi tôi đang viết những giòng này thì từ chiếc máy CD phát ra giọng ca của một bài thánh vịnh được nhạc sĩ Hoàng Khánh phổ nhạc: “Tôi chỉ ước trông một điều, đêm ngày tôi khấn xin là cho tôi được vui sống trong nhà Chúa trọn đời”. Thánh vịnh ca ấy đã làm tôi như khựng lại để lắng nghe, để thấm cảm sâu hơn về ý nghĩa của những lời ca chất chứa trong đó như một nhắc nhở tôi, vì chỉ ở đó, trong căn nhà của Chúa, hay nói rõ hơn trong căn nhà của ơn gọi đời linh mục, tôi mới được diễm phúc: “Tai nghe lời Chúa nói là mạch nguồn nuôi dưỡng tâm tôi, tưa vào nguồn sức thiêng của Chúa, tôi nào có sợ chi”.

Tôi đã không một mảy may ân hận vì mình là linh mục của Giáo Hội. Ngược lại, tôi rất hãnh diện được ở trong Giáo Hội, là một thành viên của Hội Thánh Đức Kitô. Trong Năm Thánh Linh Mục là một dịp để “tai nghe lời Chúa nói là mạch nguồn nuôi dưỡng tâm tôi, tựa vào nguồn sức thiêng của Chúa, tôi nào có sợ chi”.

Tôi rất xác tín điều ấy và tôi chỉ sợ không làm vui lòng Chúa và sợ không phục vụ đúng mức, cho hết tâm đối với Chúa đang hiện thân trong anh chị em giáo dân của tôi. Một nỗi lo sợ khác là sợ không biết giảng rao lời Chúa cho đến nơi đến chốn. Về rao giảng Lời Chúa thì tôi đã có lời nhắc nhủ như khuôn vàng thước ngọc của thầy cũ của tôi là Đức cố Giám mục Batôlômêo Nguyễn Sơn Lâm khi Người truyền thụ cho chúng tôi khoa giảng thuyết trong năm thần học cuối cùng ở Đại chùng viện Xuân Bích, Huế: “Hỡi các cha tương lại! Anh em cần phải biết sợ khán thính giả giáo dân của mình. Khi biết sợ họ thì các thầy sẽ dọn bài giảng kỹ hơn. Mà dọn bài giảng kỹ thì chúng ta đã thành công một nửa rồi”.

Biết khả năng của mình như vậy cho nên từ đó cho đến nay, tôi đã rất chăm chỉ dọn bài giảng, ngắn dài gì tôi cũng dọn cẩn thận rồi sau đó phó mặc Chúa Thánh Thần trực tiếp làm việc với anh chị em thôi. Tôi đã không hổ thẹn về khả năng nầy của Chúa đã ban tặng tôi trong đời linh mục.

“Cho anh chị em, tôi là linh mục”. Tôi là linh mục cho từng người và cho mọi người chứ không phải là linh mục cho riêng một người nào đó. Hạnh phục lớn lao nhất của LM là được phục vụ và lớn lên trong phục vụ dân thánh của Chúa. Tôi đang cố gắng đồng hành với anh chị em bằng những bước đi của con tim, ước mơ nói với anh chị bằng những lời lẽ của con tim, yêu thương anh chị em bằng ngọn lửa nhiệt tình của con tim, nhưng cho đến nay, những điều nầy chỉ là những nguyện ước trong cõi sâu thẳm của đáy hồn tôi thôi. Tôi rất ân hận vì chưa thực hiện được những nguyện ước nầy.

Ngoài sứ diệp Thánh Thể ra, sứ điệp từ Tòa Giải Tội cũng rất thiết thân cho sự nên thánh của đời linh mục. Phải ngồi ở đó tôi mới có dịp thấy được và ngộ ra tại sao một bà cụ già, một ông lão nhà quê, một chữ cắt làm đôi cũng không nhá nổi … Thế mà lại giữ các giới luật của Chúa thật đến nơi đến chốn, sống một đời thánh thiện như thế? Trong khi đó, đời linh mục của tôi học hết triết lý, hết thần học lại rất hời hợt trong cung cách thờ phượng Chúa, bớt xén đi trong lối sống hiến thân của mình.

Thưa quý vị và anh chị em,

Chính vì “cho anh chị em, tôi là linh mục” nên tôi tạ ơn Chúa vì anh chị em là niềm hãnh diện của tôi. Dĩ nhiên tôi luôn ý thức rằng tôi không phải là người hoàn toàn nên cũng không hoàn toàn nhận được sự qúy mến của tất thảy anh chị em dành cho tôi. Tôi luôn ý thức điểm đó nhưng bù lại, Chuá đã gởi tặng anh chị em cho tôi để anh chị em nâng đỡ tôi, cách riêng Chúa đã gởi đến cho tôi những cộng sự viên rất thân tín để giúp tôi chu toàn trách nhiệm mục vụ điều hành giáo xứ Đức Mẹ Lavang từ ngày 1-7-1988 cho đến nay. 22 năm làm cha sở của anh chị em không phải là ngắn và gánh nặng anh chị em phải gồng lên chịu đựng tôi, chia sẻ với tôi trong chừng ấy năm trời đâu phải nhẹ nhàng gi? Hôm nay là một cơ hội tốt để tôi có dịp nói lời xin lỗi và cám ơn anh chị em hết thảy, một lần thay cho tất cả.

Tôi vừa mới nói Chúa đã gởi đến cho tôi những cộng sự viên thân tín và đắc lực trong vai trò làm Cha Sở của tôi. Cụ thể là trong 4 năm gần đây, thầy Phó tế Nguyễn Văn Thành đã đỡ đần cho tôi một đôi công tác mục vụ liên quan đến Bàn Thánh, đến Chia Sẻ Lời Chúa và giảng dạy giáo lý.

Nhưng từ nhiều năm trước đó nữa tôi có một đội ngũ cộng sự đã tận tâm tận lực phục vụ Giáo xứ trong Liên Hội Đồng, Các Hội Đoàn Công Giáo Tiến Hành, Các Phong Trào, Chương Trình Đạo Đức và Các Ca đoàn. Không có các anh chị em nầy, sinh hoạt Giáo xứ chúng ta sẽ khựng lại, nhưng nhờ sự hà hơi tiếp sức của tất cả các thành phần nầy mà Giáo xứ được hồi sức và lớn mạnh như ngày hôm nay.

Về sinh hoạt giáo xứ có một số linh mục đến thăm giáo xứ có nhận xét với tôi rằng có một điều hết sức rõ nét mà nhiều giáo xứ ở VN hay ở HK không có, đó là sự thân tình giữa Cha Sở và Giáo dân, hai bên có thể nói đùa với nhau mà không sợ làm mếch lòng nhau.

Tôi có qúa tham vọng để nói them điều nầy với anh chị em trong những ngày cuối cùng của Năm Thánh Linh Mục không? Đó là, liên tục hơn 12 năm nay, hằng năm giáo xứ chúng ta không ngại tốn kém, đã cố gắng tìm hai cha khách từ xa đến giảng tĩnh tâm cộng đồng, một vào Mùa Vọng và một vào Mùa Chay. Tôi trộm nghĩ rằng khi anh chị em đã có lòng đạo, có thêm đức tin làm nền tảng rồi thì chính anh chị em sẽ tự đứng ra cáng đáng, lo lắng cho giáo xứ ĐMLV của anh chị em có đủ tài chánh để sinh hoạt. Tôi không sợ thiếu tiền vì giáo xứ Đức Mẹ Lavang nầy là của Chúa, của anh chị em chứ không phải của tôi hay của Đức Giám Mục Giáo Phận Grand Rapids, Michigan.

Phần tôi phải cố gắng làm sao để qua bài kiểm điểm, chia sẻ nầy gây lên được niềm lạc quan cho cộng đồng dân Chúa. Tôi bụng bảo dạ rằng mình phải trình bày cách nào để anh chị em mà nghe thấy mà phấn khởi trong lòng chứ không phải nghe mà xót xa trong dạ.

Nói tóm lại tôi rất tâm đắc với nhạc sĩ Đàm Minh Hoa trong bản thánh ca“Đến muôn đời con cảm tạ ơn Chúa. Đến muôn đời con ngợi khen danh Chúa. Muôn muôn đời con ca khen tình thương Chúa và mãi mãi con nhớ công ơn Ngài”.

Cám tạ Chúa, cám ơn Giáo Hội đã đặt ra Năm Thánh Linh Mục như một dịp tốt cho tôi dừng lại để suy tư thêm về con đường linh mục mình đang đi. Đột nhiên tôi nhớ lại một tư tưởng rất quen thuộc, rất xác tín: “Linh Mục là một món qùa trân qúy Chúa trao ban cho nhân loại, nhưng trung thành với ơn gọi linh mục là một mòn qùa nhận loại dâng tặng lại Thượng đế”.

Cám ơn anh chị em là đối tượng cho cuộc đời phục vụ của tôi. Cám ơn anh chị em là những món qùa qúy Chúa trao tặng cho tôi. Cám ơn anh chị em đã nâng đỡ thiên chứa linh mục của tôi, chấp nhận tôi làm Cha Sở của anh chị em và nhất là đã kiên nhận lắng nghe những chia sẻ của tôi hôm nay. Cám ơn mọi người.

Lm Peter Hoàng Xuân Nghiêm

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 24.05.2010. 21:21