Dân Chúa ? | Liên Lạc | RSS Feeds
Tháng 10/2020
Bài Mới
- Hậu quả cuộc bầu cử 2020: Giới truyền thông mất mặt, đảng Dân Chủ thoái trào
- Hậu quả cuộc bầu cử 2020: Những ảnh hưởng với các chính sách Công Giáo
- Nghi Thức Trừ Tà Trên Đà Gia Tăng, Đặc Biệt Là Sau Những Cuộc Biểu Tình
- Tổng thống Trump tuyên bố chiến thắng và cảnh báo trò gian lận
- ĐTC ban hành tự sắc liên quan đến việc lập các hội dòng giáo phận
- Tòa Thánh kêu gọi bảo vệ tính chất thánh thiêng sự sống con người
- Giáo hội Pháp phản đối lệnh hạn chế cử hành Thánh lễ có giáo dân tham dự
- Giáo hội Pakistan vui mừng vì Arzoo, 13 tuổi, bị bắt cóc và ép theo Hồi giáo, được giải cứu
- ĐTC Phanxicô: Cầu nguyện là bánh lái hướng dẫn cuộc đời chúng ta
- ĐTC và các giám mục trên thế giới đau buồn về các vụ tấn công ở Vienna
- Một linh mục California đã được huyền chức sau khi không công nhận Đức Thánh Cha Phanxicô
- Ở đất nước nơi từng được xem là Công Giáo nhất hoàn cầu, linh mục nào cử hành thánh lễ là đi tù
- Không khí cuộc bầu cử ngày 03 tháng 11. Các nước Á Châu hướng về Hoa Kỳ hồi hộp theo dõi kết quả
- Đức cha Mandagi kêu gọi giải quyết vấn đề Paqua bằng đối thoại
- HĐGM Bắc Phi mời gọi các tín hữu xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn
- Các tổ chức tôn giáo Philippines kêu gọi điều tra quốc tế về vi phạm nhân quyền
- ĐHY Schönborn kêu gọi cầu nguyện cho các nạn nhân trong các vụ nổ súng ở Vienna
- Sáng kiến lần hạt toàn cầu cầu nguyện cho các thai nhi đã bị phá bỏ
- ĐTC dâng lễ cầu nguyện cho các tín hữu qua đời
- Làn sóng phản đối gia tăng tại Pakistan sau khi Toà án đồng thuận với vụ bắt cóc trẻ vị thành niên Công giáo
- Tuyên bố chung giữa Công giáo và Hồi giáo tại Bỉ bày tỏ mong muốn tôn trọng lẫn nhau
- Tính Thành Hiệu Của Bí Tích Giải Tội Tin Lành
- Thủ đô Vienna của Áo bị khủng bố Hồi Giáo tấn công
- Nguyên văn lá thư của Tòa Thánh giải thích tuyên bố của Đức Phanxicô về việc sống chung đồng tính
- Tòa Bạch Ốc đã bị bao vây bởi những người chống Tổng thống Trump
- Đức Tổng Giám Mục Philadelphia cầu nguyện, kêu gọi hòa bình sau nhiều ngày bất ổn
- Biden chào hàng ‘cảm hứng’ đức tin Công Giáo, mặc dù tiếp tục ủng hộ phá thai và đòi hạn chế tự do tôn giáo
- Tòa án Brazil cấm một tổ chức vận động phá thai dùng tên “Công giáo”
- Một ngàn giáo xứ chầu Thánh Thể trong ngày Hoa Kỳ bầu Tổng thống
- ĐTC bổ nhiệm Đức tổng giám mục Tomasi làm đặc sứ của ngài tại Hội Hiệp sĩ Malta
- Lễ phong chân phước cho cha Michael McGivney, đấng sáng lập Hội Hiệp sĩ Columbus
- Ý Nghĩa Bức Họa Chính Thức Về Các Thánh Tử Đạo Việt Nam
- Ngọn đuốc cho đời - Vì sao cho đạo
- Lễ Các Thánh Nam Nữ khai mạc tháng cầu cho các đẳng linh hồn tại Vatican
- Về Cội
- Tự Tình “Tháng Mười Một Các Đẳng”
- Phép lạ ngoạn mục, Y khoa không thể giải thích dẫn đến lễ Tuyên Chân Phúc cho Cha McGivney hôm 31/10
- Giáo hội và thế giới cần tình mẫu tử và nữ tính của Đức Mẹ Maria
- Phim mới về Cha Thánh Maximilian Kolbe
- Vị Hồng Y tân cử đang trông coi một Giáo phận chỉ có ba linh mục!
Sách Online
Vì Bố Tôi Là Hoa Tiêu Vĩ Đại
§ Lm Giuse Trương Đình Hiền
Chúa Nhật 12 TN A 2020
Đã đi qua cuộc đời mà ai đó bảo rằng “ta chưa bao giờ phải sợ” thì chắc thuộc “công dân Suối Nổ” hoặc “Trảng Bom”! Thật vậy, chúng ta có thể đồng ý với nhận xét của Marrianne Williamson: “Chúng ta được sinh ra trong tình yêu thương. Sợ hải là điều mà chúng ta học được qua cuộc sống”.
Và qua kinh nghiệm cuộc sống, người ta có thể liệt kê hàng trăm thứ sợ: sợ đau, sợ chết, sợ già, sợ mất của, sợ bồ đá, sợ phản bội, sợ ăn trộm, sợ người ta chê, sợ thi rớt, sợ phỏng vấn trượt…; hay như cái sợ “thật dễ thương” của lứa tuổi học trò:
Tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn
Tuổi học trò cắp sách còn đâu
Áo trắng nhường cho những chiếc áo màu
Nỗi buồn sẽ đong đầy trên khóe mắt
(…)
Tôi sẽ hết bên mẹ hiền phụng phịu
Nũng nịu đòi xin mẹ được rong chơi
Ngày mai ơi! xin đừng đến với tôi
Vì tôi sợ ngày mai tôi sẽ lớn…
Cho nên, nếu hỏi rằng: ai là người ít sợ nhất hay không biết sợ, có lẽ chúng ta đều đồng ý với câu trả lời: TRẺ EM. Và đây là câu chuyện minh hoạ cho “đáp án” trên:
Người ta kể rằng, trên một con tàu xuyên đại dương, tất cả mọi hành khách đều nhốn nháo hoang mang lo sợ khi tàu phải đối diện với một cơn bão lớn. Trong khi đó, tại phòng lái của viên thuyền trưởng, có một em bé vẫn bình thản, vui chơi, như không cảm thấy sự gì xảy ra. Có người thấy vậy mới buột miệng hỏi em:
- Sao đang đứng trước phong ba bảo táp như thế mà cháu vẫn bình tâm vô sự?
Em bé tươi tỉnh trả lời:
- Bố tôi đang lái tàu mà, tôi có gì mà phải sợ !
Thì ra em bé không hoang mang lo sợ không phải vì chính mình hay vì những bảo đảm chung quanh, mà giản đơn, chỉ vì một điểm tựa duy nhất: “BỐ TÔI ĐANG LÁI TÀU”.
Trên “chuyến tàu đời” hôm nay, chúng ta cũng đang phải đối diện từng ngày với những phong ba bão táp của cuộc sống, những đe dọa trăm chiều, những áp lực nặng nề bủa vây giăng mắc trên mọi nẻo đời thường… Cuộc đời của Vị Ngôn Sứ được trích đọc hôm nay, sứ ngôn Giêrêmia, là phản ảnh rõ nét những xuyến xao, lo sợ như thế, khi Ngài phải đối diện với bao nỗi oái ăm, nguy khốn tràn ngập cuộc đời làm chứng cho chân lý.
Tuy nhiên, điều cuối cùng mà sứ điệp Lời Chúa muốn gióng lên cho dân Ít-ra-en xưa, hay muốn chuyển tải đến muôn người trên thế giới, đến chúng ta hôm nay, qua miệng của Sứ ngôn Giêrêmia lại chính là: “Nhưng Đức Chúa hằng ở bên con như một trang chiến sĩ oai hùng…Hãy ca ngợi Chúa, hãy ngợi khen Đức Chúa, vì Người đã giải thoát kẻ cơ bần khỏi tay phường hung bạo” (BĐ 1). Và đây cũng chính là điều mà Đức Kitô, Đấng được tiên báo qua sứ điệp và hình ảnh của sứ ngôn Giêrêmia, đã cô đọng thành một mệnh lệnh dứt khoát với hai từ “đừng sợ” qua trình thuật của Tin Mừng Matthêô mà cộng đoàn chúng ta vừa nghe công bố: “Các con đừng sợ những người đó… Các con đừng sợ những kẻ giết được thân xác, nhưng không thể giết được linh hồn… Phần các con, tóc trên đầu các con đã được đếm cả rồi. Vậy các con đừng sợ: các con còn đáng giá hơn chim sẻ bội phần…”. (Mt 10, 26-33).
Như vậy, sống giữa đời thường và sống đức tin, không có nghĩa là tìm kiếm cuộc sống an bình thư thái, không có những gian nguy thử thách để lắng lo đối diện, những bão táp phong ba để lo sợ và chiến đấu...; nhưng là biết bình tâm để chiến đấu và chiến thắng sợ hải, biết khôn ngoan và can đảm để vượt qua thử thách gian nan.
Nếu điểm tựa đã giúp cho ngôn sứ Giêrêmia vững vàng trong sứ vụ là “Vị Thiên Chúa, như Trang Dũng Sĩ uy hùng”, thì điểm tựa, sức mạnh để Đức Kitô bảo đảm cho các môn sinh của Ngài “đừng sợ” lại chính là một “Thiên Chúa Cha quyền năng và nhân ái chăm sóc từng con chim sẻ, đếm từng sợi tóc trên đầu”. Và nếu trở lại với câu chuyện của “em bé con ông thuyền trưởng”, thì chúng ta có thể nói được rằng: con người sẽ không còn hoang mang lo sợ bất cứ điều gì khi sống tâm tình tin yêu phó thác của một em thơ đối với Thiên Chúa là “Người Bố đang lái tàu”. Phải chăng, cũng vì lẽ đó mà Chúa Giêsu đã từng dạy bảo chúng ta “Hãy đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn của một trẻ em” (Lc 18, 17).
Tuy nhiên, chúng ta đừng hiểu lầm: thái độ “Đừng Sợ” ở đây không là “giải pháp tạm thời” để lẫn tránh thực tại, để chạy trốn hiểm nguy. Không, đó luôn phải là một chọn lựa anh hùng và đầy can đảm, mà điểm đến cuối cùng chính là “đừng sợ” hy sinh mạng sống. Điều nầy, chúng ta sẽ nhận thấy rõ nét nơi các Chứng Nhân anh hùng Tử Đạo qua suốt các chặng đường lịch sử của Hội Thánh; trong đó, phải kể đến chứng từ “đừng sợ” của các Thánh Tử Đạo Việt Nam: dù gông cùm trăn trói, dù đói khát nhục hình, dù phải bị thiêu, thắt cổ, đâm chém, xẻo từng miếng thịt…các Ngài vẫn mỉm cười trung trinh với Chúa Kitô, với đức tin Công Giáo.
Hơn lúc nào hết, giữa một thế giới đầy hoang mang lo sợ của dịch bệnh, chiến tranh, suy đồi luân lý, hận thù sắc tộc, chia rẽ tôn giáo, ý thức hệ… vài trò ngôn sứ của Hội Thánh, của người Kitô hữu cần thiết biết bao. Vâng, Giáo Hội đang cần những “ngôn sứ” dám đánh cuộc đời mình cho sứ vụ. Ngày xưa, sau khi nhận lãnh sức mạnh Chúa Thánh Thần, các tông Đồ đã mạnh mẽ ra đi loan báo Tin Mừng. Cho dù bị bắt bớ, đánh đập, bị điệu đến trước tòa án để bị cấm loan báo Tin Mừng, cấm nói về Chúa Kitô, các Ngài vẫn can đảm thực hành sứ vụ, cho đến chứng tá cuối cùng là cái chết Tử đạo. Các Ngài đã thực hiện đúng những gì Chúa Kitô đã dạy: “Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm thì hãy nói ra giữa ban ngày, điều anh em nghe rỉ tai thì hãy lên mái nhà rao giảng”. Quả thật, nếu các ngài sợ hãi, chùn bước, thối lui, thì làm gì có chúng ta hôm nay, làm gì có Giáo Hội, làm gì thế giới biết được Tin Mừng cứu độ, biết Chúa yêu thương con người đến độ chết trên thập giá, biết được niềm hy vọng phục sinh…
Và con đường Ngôn Sứ vẫn nối tiếp dài dài qua muôn thế hệ...
Khi mới lên làm Tổng Giám Mục giáo phận San Salvador, Đức Cha Oscar Romero vẫn còn theo lập trường bảo thủ. Nhưng chẳng bao lâu sau, khi nhìn thấy những bất công xã hội, ngài đã thay đổi. Mỗi ngày Chúa nhật, ngài giảng ở nhà thờ chánh tòa tố cáo những tội ác đã di diễn ra mà đa số là do các viên chức chính phủ. Các bài giảng của ngài như một luồng điện mạnh chạm đến toàn xã hội. Khi ngài nói, hầu như mọi người đều ngưng việc để lắng nghe. Ngài bị đặt vào tình trạng bị đe đọa thường xuyên. Một vài bạn bè thân thích của ngài đã bị giết chết. Nhưng ngài vẫn không im tiếng, cũng không lánh đi nơi khác an toàn hơn. Ngài nói: “một mục tử chân chính khi thấy nguy hiểm không thể bỏ đoàn chiên để cứu lấy mạng sống mình. Tôi sẽ ở lại với dân tôi". Và ngài đã bị chết dưới lằn đạn tháng ba năm 1980 đúng lúc dâng Thánh Lễ…
Không phải ai cũng được gọi mời để can đảm loan báo chân lý theo kiểu của Thánh Giám Mục Oscar Romero. Tuy nhiên, ai cũng có thể là chứng nhân của Tin Mừng “Đừng Sợ” qua những chiến thắng cái tôi giữa đời thường, trong gia đình; chiến thắng những cơn nóng giận, những lời xúc phạm, những hèn nhát và lười biếng, những ích kỷ nhỏ nhen….Vâng, chính sự thiếu can đảm thực hành những “chi tiết nhỏ” của Tin Mừng đã khiến ơn gọi Ngôn Sứ của nhiều Kitô hữu phai nhạt dần để trở thành những “viên muốn, hạt men bị ném ra bên đường cuộc sống” (Mt 5, 13).
Người ta bảo: “Khi mang trái tim chuột thì thứ gì cũng sợ”. Trái tim chúng ta đã được dựng nên giống ảnh hình Thiên Chúa, được Thánh Thần tác động và thanh tẩy để thành một trái tim biết yêu thương, trung tín, một trái tim được nuôi dưỡng bởi Máu thịt Con Đức Chúa Trời, một trái tim của một dòng tộc mang danh là “Dòng tộc Tư Tế, Vương Đế”, của một Dân Thánh, lẽ nào chúng ta khiếp nhược để giam mình trong những nỗi lo sợ vụn vặt của loài chuột. Chúng ta hãy xác tín vào lời của Đức Kitô: “Can đảm lên, đừng sợ, Thầy đã thắng thế gian”. Hay như lời của Đức Cố giáo hoàng G.P. II: “Đừng sợ ! Hãy mở rộng cánh cửa cho Chúa Kitô…”. Đi làm Ngôn Sứ phải mang trái tim như thế; trái tim thanh thản của một đứa trẻ thơ đang vững tin rằng Cha trên trời là Hoa Tiêu Vĩ Đại!
Tags: Năm A CN12
Đọc nhiều nhất Bản in 20.06.2020 15:37