Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Người mù và người sáng mắt !

§ Lm Nguyễn Hữu Thy

Chúa Nhật IV Mùa Chay A
(Ep. 5,8-14; Ga 9,1-38)

Chúng ta đã nghe bài tường thuật của Tin Mừng: Một người thanh niên bị mù từ khi mới sinh nay lại nhìn thấy được. Và không những anh ta đã nhìn thấy nước trong hồ Si-lô-am và những cây cối mọc chung quanh anh ta, không những anh ta đã nhìn thấy thành đô Giê-ru-sa-lem và các tường vách đền thờ, và không những anh ta đã nhìn thấy những người đang đứng chung quanh anh ta: các ông Pha-ri-sêu với nét mặt hậm hực và cha mẹ anh ta đang trong cảnh nửa khóc nửa cười, cũng như đám dân chúng tò mò, nhưng anh đã nhìn thấy trước hết Ðức Giêsu, Ðấng đã cho đôi mắt anh nhìn thấy ánh sáng và chính trong Người anh đã nhận ra được "ánh sáng thế gian". Bởi vậy, anh không chỉ là một người nhìn thấy được, nhưng anh đã trở nên người có đức tin, đã trở nên người tín hữu, một người đã nhận biết được "sự vinh quang Thiên Chúa chiếu tỏa trên gương mặt Ðức Giêsu"(2 Cr 4,6).

Ðiều trọng yếu có tính các quyết định trong câu chuyện không phải là: "Anh ta ao ước và anh ta đã có thể nhìn thấy", nhưng như anh ta đã nói: "Tôi tin, và anh sấp mình xuống dưới chân Người". Chính câu nói thứ hai này mới thực sự là động lực chữa lành bệnh mù cho anh, và sự chữa lành đó bây giờ cũng cần được thể hiện nơi chúng ta. Bởi vậy, dù đã xảy ra cách đây trên 2000 năm rồi, câu chuyện này vẫn phải được nhắc đi nhắc lại cho con cái loài người chúng ta.

Ðể hiểu ý nghĩa của câu chuyện một cách đúng đắn, chúng ta còn phải lắng nghe lời dạy của Giáo Hội trong Kinh Tiền Tụng hôm nay (về người mù từ khi mới sinh): "Người dùng mầu nhiệm nhập thể mà dẫn đưa nhân loại đang đi trong tối tăm đến ánh sáng đức tin, và nhờ sự tái sinh trong giếng nước rửa tội, Người đã thâu nhận những kẻ sinh ra làm nô lệ tội lỗi, được trở nên nghĩa tử của Chúa".

Những gì đã cụ thể xảy ra xưa kia với tính cách tượng trưng hàm ý, thì hôm nay cần phải thực sự xảy ra nơi chúng ta: Xin Chúa chữa lành bệnh mù tinh thần của chúng ta! Xin Chúa làm cho đôi mắt đức tin của chúng ta được nhìn thấy! Xin Chúa làm cho chúng ta thành những người biết nhận ra Chúa trong mọi sự và cảm nhận được rằng Người là ánh sáng, là sự sống và là sự cứu rỗi.

Ðể điều đó có thể xảy ra nơi chúng ta, Ðức Giêsu đã đến trong thế gian như "ánh sáng soi chiếu thế gian"! Người, Ðấng từng ở nơi Chúa Cha và nhìn thấu suốt mầu nhiệm Thiên Chúa, nói cho chúng ta biết Thiên Chúa là ai; vâng, Người nói cho chúng ta, những kẻ không nhìn thấy Thiên Chúa, hầu để chúng ta trở thành những người nhìn thấy.

Những người mù không nhìn thấy gì cả, nên phải nhờ người khác nói cho nghe về vũ trụ, về thế giới, về con người như thế nào! Cũng vậy, theo bản chất tự nhiên, người phàm chúng ta mù lòa về Thiên Chúa, chúng ta không thể nào nhìn thấy Thiên Chúa được. Vì thế, chúng ta nhờ Ðức Giêsu kể cho nghe Thiên Chúa như thế nào, Người muốn gì nơi ta và làm thế nào để chúng ta có thể đến được với Người. Như vậy, người sáng mắt dẫn người mù vào trong vùng ánh sáng.

Một điều minh nhiên là nhờ đức tin, Thiên Chúa dẫn những người mù vào trong ánh sáng.

Trong khi những người mù nhờ Ðức Giêsu đã trở nên người sáng mắt, thì những người tự cho mình là sáng mắt, lại hoàn toàn mù lòa. Bấy giờ "Ðức Giêsu nói: Tôi đến thế gian này là để xét xử: cho người không xem thấy được thấy, và kẻ xem thấy lại nên đui mù" (Ga 9,39).

Quả vậy, những người Pha-ri-sêu tự cho mình là những người sáng mắt duy nhất, nên đã tự giam cầm mình trong sự mù lòa. Ðiều này chúng ta sẽ còn được nghe một lần rõ ràng hơn nữa trong bài Tin Mừng của Chúa Nhật sắp tới: Chúa gọi La-da-rô ra khỏi mồ, Chúa cho La-da-rô được sống lại một cách công khai trước sự chứng kiến của mọi người. Phải chăng những người Pha-ri-sêu sẽ tin? Không, chẳng những họ không tin, mà còn bỏ đi để bàn tính là cần phải làm thế nào để tiêu diệt được Ðức Giêsu! Trong khi người mù nhìn thấy được và người chết được sống lại, thì họ lại tìm cách thoái thác, không muốn trở nên người sáng mắt! Ðiều đó tố cáo rằng không phải mắt họ bị mù hòa, nhưng là tâm hồn họ bị mù lòa, lòng trí họ bị bóng đêm phủ lấp, đến nỗi họ không thể và không muốn nhìn thấy được các dấu chỉ của Thiên Chúa. Sự can thiệp đầy yêu thương của Thiên Chúa được cụ thể hóa trong Ðức Giêsu, đã làm cho họ bất mãn, đã làm cho họ càng lao mình vào trong bóng đêm của sự vô tri. Ðiều đó đưa đến kết luận là điều gì họ không muốn là không ai được phép đả động tới!

Người mù đã để cho Ðức Giêsu dẫn tới hồ Si-lô-am, tới sự được chữa lành và tới đức tin. Trong khi đó những người sáng mắt lại tự giam hãm mình lại phía sau bốn bức tường của những định kiến, của sự tự mãn và trong những cái lô-cốt khép kín của sự tự cao tự đại và của sự tự cô lập.

Nếu bài Tin Mừng hôm nay đã nêu ra cho chúng ta câu hỏi: Qúi ông bà thuộc về những người nào: những người tự cho mình là những người sáng mắt, và như thế tự cảm thấy là không cần đến ánh sáng của Thiên Chúa nữa, hay quí ông bà thuộc về những người – như người mù từ bẩm sinh được nói đến trong Phúc Âm – đã biết để cho Thiên Chúa và Giáo Hội Người hướng dẫn, đưa đường, vì họ hiểu được rằng nếu họ không được ánh sáng ơn thánh của Người soi chiếu, họ mãi mãi vẫn ở trong bóng tối của sự vô tri?

Mỗi người chỉ có thể đưa ra được câu trả lời chính xác, khi người đó thực sự thành tâm và khiêm tốn nhìn lại toàn diện cuộc sống của mình!

Lm Nguyễn Hữu Thy

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 29.02.2008. 08:23