Trích từ Dân Chúa

NSY30. Cuộc Khải Thắng của Đức Maria

Thánh Pierre-Julien Eymard

I. Vào ngày về trời vinh hiển, Đức Maria đã nhận lãnh triều thiên của tất cả mọi ân sủng. Thực sự chúng ta phải nên vui mừng, vì dù Mẹ đã được cất đi khỏi chúng ta, chúng ta cũng không mất Mẹ. Chẳng qua chúng ta chỉ để Mẹ ra đi trước để chuẩn bị chỗ cho chúng ta trên Thiên đàng và để thủ đắc cho chúng ta những quyền lợi trên Trái Tim Thiên Chúa. Bây giờ chúng ta có thể thưa cùng Chúa với đầy lòng tin tưởng: “Sự khốn cùng của chúng con thật là rất lớn lao, vì trái đất này chỉ là thung lũng nước mắt, nhưng nay nó đã gửi đến Chúa một báu tàng cực kỳ hoàn hảo - một báu tàng vĩ đại có một không hai – là Đức Maria, Mẹ của Chúa! Vì thế xin Chúa hãy ghé mắt nhân từ xuống trên chúng con, vì đoá hoa thánh phúc của khu vườn chúng con đây đã được dâng lên Chúa; đó là bông hoa xinh đẹp nhất, tinh tuyền nhất mà trái đất này sản ra.”

Cuộc khải thắng của Đức Maria cũng là cuộc khải thắng của Chúa Giêsu. Ngài sẽ lại tìm thấy Mẹ Ngài ; Ngài sẽ lại một lần nữa được là Con của Mẹ, bởi sự hiện diện của Mẹ. Chúa Giêsu rất yêu mến Mẹ Maria, cho nên làm sao Ngài có thể chịu cảnh chia ly với Mẹ? Nhưng chỉ vì yêu chúng ta Ngài đã chịu cảnh chia ly đó, để tặng ban Mẹ làm Mẹ chúng ta, việc Ngài để chúng ta được hưởng tặng ân khôn tả này là rất đúng. Nhưng bây giờ đã đến lúc lấy lại tặng ân đó, và Chúa Giêsu đã đích thân đến tìm Mẹ Ngài: Innixa super dilectum suum. Đức Maria đã chết vì tình yêu; sự mong mỏi được gặp Con Mẹ và được kết hợp với Ngài đã cắt đứt dòng đời của Mẹ. Bây giờ Chúa Giêsu ban cho Mẹ một cuộc khải thắng vĩ đại. Điều gì đã xảy ra giữa Chúa Giêsu và Mẹ Ngài trong cuộc trùng phùng ấy? Chúng ta biết niềm vui của một bà Mẹ và người con yêu dấu khi được gặp nhau sau một thời gian dài xa cách. Và Chúa Giêsu, lại một lần nữa cũng ước ao gặp Mẹ Ngài - Ôi Chúa đã chào đón Mẹ bằng những nụ hôn nồng nàn yêu mến chừng nào!

II. Chúa Giêsu đích thân dẫn đưa Mẹ Ngài đến trạng thái vinh quang ; Ngài mang ơn Mẹ vì việc đền tạ của Mẹ. Trọn cuộc đời Đức Maria rất nghèo khó và bị coi khinh, nhưng bây giờ đã đến giờ Mẹ được đội triều thiên vinh quang và danh dự. Mẹ tiến vào thành Giêrusalem trên trời trong ánh quang huy hoàng chưa từng bao giờ thấy: Mẹ tiến vào qua chiếc cổng đặc biệt chỉ mở ra cho duy mình Mẹ ; vì nếu để Mẹ đi qua cổng của các tuyển nhân bình thường thì không xứng hợp. Nếu mười hai Tông đồ là mười hai cổng trên Thiên Đàng, thì Đức Maria là đường vương giả dẫn đến Thiên Quốc, là cổng par excellence (tuyệt hảo). Ôi cổng thánh thiện và oai nghi! Phúc đức biết bao vì được đi qua Mẹ! chắc chắn việc thực hành đức tin sẽ cho chúng ta một lối bảo đảm vào Thiên đàng; nhưng sẽ đảm bảo gấp đôi nếu chúng ta trao phó mình cho lòng nhân từ Mẹ Maria, lòng nhân từ chỉ muốn cứu độ chúng ta. Chúng ta hãy tìm cách vào Thiên đàng qua cổng này, và đừng quá cậy vào các việc chúng ta làm và vào việc chúng ta chu toàn lề luật, bởi vì khi xét kỹ những điều ấy chúng ta buộc lòng phải thú nhận rằng chúng quá là bất toàn.

Chúa Giêsu đưa tay dẫn Mẹ Ngài lên đến chính ngai Thiên Chúa: “Cha ơi, này là Người cha đã liên kết bằng việc chọn Người làm Mẹ con – để ban cho con Nhân tính” và Chúa Cha đã đội triều thiên cho Mẹ với ba tước hiệu đẹp nhất: Nữ vương, Mẹ, Đấng Trung gian. Nhưng vương miện của Mẹ Maria có ba viên ngọc toả sáng kỳ ảo hơn nữa – những viên ngọc của đức khiêm nhường, đức khó nghèo và của những đau khổ của Mẹ.

III. Đức Maria đã sống khiêm nhường hơn hết mọi thụ tạo, cho nên bây giờ trên Thiên đàng Mẹ được cực kỳ hiển vinh. Nếu Mẹ được ngồi trên ngai báu gần ngai Con Thần linh Mẹ thì đó là vì Mẹ đã tiến gần đến sự trọn lành của đức khiêm nhường hơn bất cứ ai khác. Trong cuộc đời trần thế, Mẹ, Đấng không hề bao giờ lây nhiễm tội nguyên tổ, đã bị coi như một trong những đứa con gái tội lỗi của Evà! Mẹ, Đấng không bao giờ nói một lời để biện minh cho mình, đã vị coi như một người tham vọng!

Không ai nghèo như Đức Maria, và cũng không có cái nghèo nào đáng công như vậy, vì Mẹ là Mẹ của Vua trời đất. Để noi gương khó nghèo của Chúa Giêsu, Mẹ đã lao động ở Nazareth, đi ăn xin ở Ai Cập. Còn có cảnh nghèo nào có thể gây ấn tượng hơn căn nhà Đức Mẹ ở Loretto? Mẹ đã đền bồi cho đức công bằng Thiên Chúa. thế nên Mẹ cũng thừa hưởng tất cả những công nghiệp, tất cả những ân sủng của Con Mẹ; Mẹ được tự do tùy ý sử dụng những công trạng và ân sủng đó. Tất cả mọi ân sủng cứu độ, cả tự nhiên cả siêu nhiên, sẽ được ban cho chúng ta bởi Đức Maria; Mẹ giầu có bằng chính sự giàu có của Thiên Chúa.

Và nếu đức công bình Thiên Chúa không đối lập với những xu hướng của trái tim từ mẫu Mẹ, thì chính các cửa hoả ngục đã bị đóng lại từ lâu rồi. Ma qủi bắt buộc phải nhận ra rằng nó không bao giờ nắm chắc được chiến thắng bao lâu người được Đức Maria che chở giữ được một điều cần thiết. Mẹ khẩn khoản van xin, và có thể nói là dành giật từ nơi Thiên Chúa những ân sủng xót thương và ơn tha thứ cho những tội nhân cứng lòng nhất.

Sau cùng, nếu hạnh phúc tương xứng với đau khổ, thì không ai là người được hạnh phúc như Đức Maria, bởi vì không bao giờ có ai yêu mến nhiều như Mẹ Maria nên không ai đã có thể chịu đau khổ nhiều như Mẹ. Thánh ý Chúa là Đức Maria phải chịu một cuộc tử đạo liên lỉ. Lời tiên tri của ông Simêon đã phá hoại mọi niềm vui của Mẹ. Từ lúc lời đó được phát ra, Đức Maria đã thay thế cho Chúa Giêsu lúc bấy giờ còn quá bé nhỏ chưa thể chịu đau khổ cách công khai.

Và ở dưới chân Thánh giá Mẹ đứng sát bên Chúa Giêsu để có thể chịu đau khổ nhiều hơn. Bởi vì Chúa Giêsu muốn Mẹ được ở sát cạnh Ngài trên Thiên Đàng, nên khi còn ở dưới thế Ngài đã kết hợp Mẹ vào những niềm đớn đau nhục nhã của Ngài hơn bất cứ thụ tạo nào khác.

Tóm lại, Thiên Chúa đã đội cho Đức Maria mão triều thiên bằng vinh quang và danh dự như một kiệt tác của tình yêu Ngài. chỉ có Ngài mới vĩ đại hơn Mẹ: “Solo tonante minor!” nhưng, khi sống giữa vinh quang Mẹ cũng không bao giờ quên Mẹ là Mẹ chúng ta. Mẹ lên Thiên Đàng trước chúng ta để làm cho chúng ta dễ dàng lên đó và để dẫn dắt chúng ta tới đó. Mẹ sẽ đến giúp chúng ta vào giờ phút tối quan trọng của cuộc đời, giờ phút chúng ta phải từ giã cõi thế – nếu chúng ta chỉ kêu cầu Mẹ cứu giúp!

RẤT NHIỀU PHÉP LẠ XẢY RA LÚC KIỆU MÌNH THÁNH CHÚA Ở LỘ ĐỨC

Những cuộc chữa bệnh rất ly kỳ xảy ra tại Lộ Đức trong năm 1889. bà Facq, bốn mươi bốn tuổi, quê ở Pont-à-Mousson, và là Mẹ của mười đứa con, bà bị bất toại đã năm năm: bà đã được đem đến hồ nước trong tình trạng lên cơn hấp hối đau đớn. Người chị của bà đã nói: “Có nên tắm cho bà trong tình trạng như thế không? Nhưng nếu Đức Mẹ không chữa bệnh cho bà, thì đâu còn hy vọng gì! Tám Bà Trợ tá bắt tay vào việc. Họ cởi quần áo bệnh nhân đáng thương và dìm vào trong nước. Bệnh nhân bắt đầu thở hắt ra, đôi môi trở nên xám ngắt. Đó là cơn hấp hối, thế là hết. Người ta bắt đầu đọc kinh dọn mình chết lành. Lúc đó tiếng chuông báo hiệu kiệu Thánh Thể đi ngang qua vang lên. Lập tức người ta đem bệnh nhân đặt bên đường kiệu dưới trận mưa như trút. Các Bà Trợ Tá quỳ gối chung quanh bệnh nhân và cố gắng nâng đầu bệnh nhân lên. Nhưng vô ích, bệnh nhân lại rũ đầu xuống và nhắm nghiền mắt lại. Vừa lúc ấy Thánh Thể Chúa đến. Bất thình lình bệnh nhân tự đứng dậy, mở mắt ra và nhìn chăm chú vào Mặt Nhật. Bà ta chỗi dậy, đứng thẳng lên và bước tới gặp Bí Tích Cực Thánh. Bà quỳ xuống dưới chân Thánh Thể. Mặt nhật được đặt ngay trên phía đầu bà. Rồi lập tức bà chỗi dậy, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui, bà đi chân không trên đất bùn, tiến lại đàng sau bệ đài và người ta đã phải rất lo lắng ngăn cản bà khỏi trèo lên đến tận đền Thánh, và chỉ ở trước phòng trọ của khách hành hương người ta mới có thể bắt bà dừng lại.

Chúng tôi cũng nhớ lại vụ chữa bệnh của chàng trai trẻ quê ở Montpellier. Chàng đã được đưa đi nhà thương điều trị một thời gian dài mà không kết quả. Chàng bị một cánh tay teo cơ, tê liệt, miếng biểu bì biến sắc bong ra khỏi chỗ vá. Với cánh tay còn lành chàng đã nâng cánh tay tê liệt lên chạm vào Mặt Nhật. Lập tức chàng cảm thấy một sự đột biến mãnh liệt và nhiệt lực cùng sự sống trong chốc lát đã trở lại trên cánh tay tê liệt. Chàng đã di chuyển những dụng cụ để thấy mình đã hoàn toàn được chữa lành.

Bên cạnh chàng là một em bé mười hai tuổi mà chưa biết đi; bị mắc chứng bệnh lao mưng mủ lở bên hông, nên em phải nằm nghiêng. Khi Bí Tích Cực Thánh đi ngang qua, em đã giơ cả hai tay nắm chặt lấy khăn vai của vị linh mục đang cầm Mặt Nhật. Người ta cố gắng vô ích để gỡ tay em ra. Em nói: “Không, tôi sẽ không buông ra tới khi nào tôi được chữa khỏi!” và sau vài phút giằng co, em đã đứng dậy cách chắc chắn trước sự ngạc nhiên của đám đông đang xô lấn đàng sau em và họ đã công kênh em lên một cách hân hoan.

Tôi đã nói rằng chúng tôi đã tính được có đến sáu mươi phần trăm các cuộc chữa lành xảy ra khi kiệu Thánh Thể đi ngang qua; tỉ lệ này đã tăng lên. Năm nay (1898) người ta thấy trong cuộc hành hương đến từ Arras, tất cả những bệnh nhân đều được chữa trong cuộc rước kiệu. Suốt mười hoặc mười hai năm, điểm hẹn hò tốt nhất, nơi người ta tôn kính Thánh Thể nhất, chính là Lộ Đức.

Những cuộc rước Thánh Thể này mà trước hết được giới hạn ở những cuộc hành hương quốc gia, đã được tất cả những người hành hương thừa nhận. Được mọi người yêu mến và đã tạo nên một phần trong số những nghi lễ tôn giáo trọng đại. Những cuộc rước như thế đã vươn tới và thâm nhập vào những nơi rất xa xôi, theo bước chân các nhà truyền giáo.

Câu chuyện về những vụ được chữa lành có kết quả từ năm 1888, dọc theo đường kiệu, đã làm nên những trang tuyệt bút về những kỳ diệu của phép Thánh Thể. (Dr. Boissairie.)

Thực hành – Chúng ta hãy giúp cho những người hấp hối dọn mình rước Thánh Thể. Chúng ta nên báo cho các linh mục biết kịp thời, và sắp xếp việc rước Chúa cho xứng đáng tại nhà những người nghèo.

Hoa thiêng – Ôi Maria, hãy ban Chúa Giêsu cho chúng con khi nay và trong giờ lâm tử!

Đức Phương & Đức Nguyên SSS

URL: http://danchuausa.net/tai-lieu-thanh-the/nsy30-cuoc-khai-thang-cua-duc-maria/