Trích từ Dân Chúa

Em Anna Maria Tế

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Gần lên bốn, lúc ấy con mới được Chúa thương ban cho con một em gái.

Một nỗi vui, mà con chưa biết lấy lời để tả. Thì đột nhiên con lại phải đeo một mối sầu ly cách.

Vài tháng trước khi em sinh, hôm nào lần hạt, mẹ cũng dặn con nhớ cầu nguyện cho em bé. Con cũng rất mong được có em bé nên ngày nào con cũng sốt sắng xin Ðức Mẹ cho con mau có em bé để hẵm. Và ngày nào con cũng hỏi Mẹ:

- Em bé sắp đến chưa?

- Sắp rồi, nếu em cứ chịu khó xin Ðức Mẹ.

- Nó có đẹp không?

- Ðẹp lắm, và mẹ cười.

Con còn tò mò hỏi mẹ nhiều nữa, như:

- Ðức Mẹ để em bé của em ở đâu?

Mẹ cũng lại cười đáp:

- Ðức Mẹ giấu kỹ lắm, bao giờ em ngoan đủ, Ðức Mẹ mới cho thấy.

- Thế còn em, ngày trước Ðức Mẹ giấu ở đâu?

- Ở trên trời.

- Ồ, sao em không thấy Ðức Mẹ, và các Thánh Thiên Thần?

- Tại hồi đó em chưa mở mắt.

- A, thế thì chắc em bé của em cũng đang ở trên trời. Vậy em phải xin cho nó biết mở mắt trước mới được.

Thế rồi một buổi sáng, lúc con vừa thức dậy, chị Lê đã chạy lại ghé miệng vào tai con và nói khẽ:

- Chúng ta có em bé rồi cơ Văn ạ, nó xinh lắm cơ.

Con vội vàng vùng dậy, quên cả đọc kinh dâng ngày, vừa chạy vừa hỏi chị Lê:

- Nó ở đâu hả chị?

- Ở trong buồng mẹ ý; cơ mà mẹ không cho vào đâu.

- Mặc kệ, em bé của em chứ có phải của mẹ đâu?

Rồi con cắm đầu chạy thọc vào buồng mẹ, lúc ấy đang có các bà con và mấy người láng diềng đến thăm mẹ. Con hỏi cách nóng nẩy:

- Em bé của em đâu mẹ?

Và ngay lúc ấy sự ồn ào của con đã làm em bé đang ngủ giật mình dậy và khóc oe lên. Mẹ vội bịt miệng con lại và đáp:

- Em bé nào là của em? Muốn sống đi chơi ngay cho em bé ngủ đã, đến chốc rồi mẹ cho xem.

Con nhất định không chịu vùng vẫy nói:

- Không, em bé của em chứ.

Nhưng tức khắc con bị một bà láng giềng lôi ra khỏi buồng, bà đưa cho hai quả chuối bảo:

- Ðấy, quà của em bé đấy, ăn đi, rồi chốc em bé dậy hẵng xem.

Con lại vùng vẫy chạy vào lần nữa, mà lần này con đến ngay bên em bé. Nhưng chỉ kịp nhìn chưa được nửa phút, cô ở đã lại đến lôi cổ con đi.

Chị Lê lúc ấy còn ngấp nghe ở cửa, thấy con bị lôi ra chị chạy mất. Sau mãi mới dám lại gần và hỏi con:

- Nó thế nào?

Con hiên ngang đáp ngay: Nó xinh xinh là, nhưng mà chưa mở mắt.

Từ bấy giờ con vẫn tự hỏi? Tại sao nó lại chưa mở mắt? Và như thế chắc nó cũng chưa thấy Ðức Mẹ và các thánh Thiên Thần. Uổng quá! Thôi, thế là hết hy vọng hỏi em về Ðức Mẹ có xinh không.

Ngay ngày hôm ấy người ta đem em đi chịu phép rửa tội, và nhờ ơn bà nội, con được hân hạnh lại gần và hôn em một cái sau lúc người ta đem em ở nhà thờ về. Lúc ấy hết mọi vẻ ở nơi em con điều xinh đẹp cả, chỉ phiền một nỗi là chưa thấy em mở mắt.

Và cũng từ ngày hôm ấy, con lại càng bám xít lấy mẹ hơn. Con chỉ sợ người ta đến ăn trộm mất em, mà như thế những định ước, con sửa soạn để chung sống với em bé ra thì hỏng mất. Những định ước ấy không ngoài những điều con sẽ kể như mong em mau biết nói để cùng con lần hạt, mong em mau biết đi để mỗi lần rước kiệu khỏi phải nhờ cô ở làm học trò. A! Tóm lại là con mong em rất nhiều cái. Mong cả cái sẽ rủ em đi tu thật xa, như Mẹ Thánh Têrêsa. Nhưng có mỗi một cái con mong hằng ngày, là mong em mau mở mắt, để con cho em xem "Giêsu Con" xinh đẹp của con, và những món đồ chơi mà con đã dự tính để tặng em.

Thế mà, bỗng một ngày người ta đến bắt con đi ở chỗ thật xa, không cho sống quây quân bên em bé thân yêu của con nữa.

Con được tin phải sang ở với bá Khánh ở mãi tận bên Từ Sơn. Không hiểu ra duyên do vì đâu mà con bị mẹ khép cho cái án đầy bất công ấy. Con lăn ra la khóc om sòm, và đòi mẹ một điều kiện là phải cho em bé đi theo. Nhưng mẹ, chẳng những đã không cho, lại còn công khai tuyên bố: nghịch như giặc ấy, em bé nào chịu được mà cho đi theo anh chàng.

Ồ, thì ra người ta bảo, tại con nghịch, làm rầy rà cho em bé, nên mới bị đem đi ở xa? Như thế thì oan con quá! Con nhất định là con chỉ yêu em bé thôi, chứ không có ý phá rầy em. Nhưng có lẽ những cử chỉ yêu của con không được ai hiểu. Ví như những lúc được quà, con nhường cho em bé một phần, giấu rất kỹ, đợi khi nào không có ai thấy, nhất là lúc em đang ngủ, con sẽ sẽ lại bên cạnh, đánh thức em dậy, và nhét quà vào miệng em và giục em: ăn đi cho chóng nhớn. Cũng có lúc, muốn cho em mau mở mắt, con đến vành mắt em ra và giơ "Giêsu Con" lên để khoe "Giêsu Con" của anh đây này, có xinh không? Có lúc như thế, con thấy em nhoẻn miệng cười vui vẻ, như thích chí lắm. Nhưng cũng có lần em không cười, lại oa lên khóc, làm cho mẹ phải vội vàng chạy đến như là em sắp chết! Ô, những lúc ấy con buồn làm sao! Và nếu không mau mau trốn đi cho xa, thì thế nào cũng được mẹ thưởng cho mấy cái vả. Nhưng vả, thì con chả lấy làm đau bằng lúc mẹ phát bẳn mà quẳng "Giêsu con" của con xuống đất.

Do những cái yêu ấy mà con bị mẹ lên án đi đầy.

A! thế là từ đây mất em bé. Con không còn thể hãnh diện như một ông đại tướng nữa, mà chỉ còn một bộ mặt ủ rũ như tên tù bị đưa đi Côn đảo mà thôi: Ô, con nhớ con khóc lắm, và đã dỗi không ăn hai bữa cơm liền. Sau phải nhờ đến kế làm cho em bé khóc một tí, rồi mẹ bảo:

- Tại em dỗi không ăn cơm, nên em nó buồn nó khóc đấy.

- Con thương em bé quá, nên phải ăn cơm cho em nín. Mà lạ! con ăn là nó nín ngay.

Mặc dầu, án bắt con phải sang ở với bá Khánh, vẫn phải thi hành như thường.

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau

URL: http://danchuausa.net/marcel-van/tt09-em-anna-maria-te/