Trích từ Dân Chúa

Tình Thân Thiết Với Giêsu Bé Thơ

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Cha ạ, Ðức Mẹ đã đến chiếm lòng con cách sớm sủa thì một trật mẹ cũng lại mang cả Giêsu Nhỏ của Mẹ đến kết thân với hồn cách thân mật lắm.

Ngày ấy, con chưa biết gọi là Chúa Giêsu Hài Ðồng, cũng như chưa gọi được là Giêsu Nhỏ; con lại gọi theo cách của con là: Giêsu Con.

Con biết yêu "Giêsu con" một trật với Ðức Mẹ, vì mỗi khi thuật truyện về Thánh Gia mẹ cũng đã kể cho con rất nhiều truyện về Giêsu Con. Và con cũng được nhận thấy hình mặt người đang bú nữa, trong một mẫu ảnh ở nhà bà ngoại. Mẹ chỉ cho con và nói: Ðây là "Giêsu Con", mẹ vẫn kể truyện cho em nghe.

Thế rồi, hình ảnh "Giêsu Con" in chặt vào tâm trí con, và con chỉ thích được một "Giêsu Con" để hẵm.

May thay, một hôm bác con ở tỉnh về, làm quà cho cháu một con phỗng thật đẹp, với một bộ đồ chơi hoàn toàn khoa học, trong đó có một chiếc xe hơi vừa vặn cho em phỗng ngồi. Con vừa sung sướng vừa cung kính gọi ngay em phỗng là: "Giêsu Con" của con. Rồi ngay từ hôm ấy chỉ có một mình "Giêsu Con" là người bạn lưu luyến nhất của con. Con chơi với Giêsu Con suốt ngày, và ban đêm cũng không chịu rời bỏ. Ngày ngày con đặt Giêsu Con lên chiếc xe hơi nhỏ bé ấy, đã trang hoàng sẳn; rồi con kéo Giêsu Con đi chơi khắp nhà. Các lối Giêsu Con đi con điều chăng cờ và trải hoa. Công việc đôi khi có thày phụ lực, vì thày cũng thích con chơi ngoan với "Giêsu Con" để mẹ đi chợ.

A ! nói đến "đi chợ" con mới nhớ ra, hễ lần nào mẹ muốn cho con ngoan ngoãn trong lúc vắng mặt mẹ, thì mẹ điều phải nói khéo rằng: Ði chợ để mua quà cho "Giêsu Con" ăn. Như thế con mới chịu để cho mẹ đi, và lần nào cũng phải nói:

- Mẹ đi mau về, kẻo "Giêsu Con" khóc.

Thật ra chẳng bao giờ "Giêsu Con" khóc cả. Nhưng hễ mẹ về mà không có quà để con dâng cho Giêsu Con thì thế nào con cũng khóc, và phụng phịu vòi cho bằng được mới yên. Con nhớ rằng những lúc ấy bà chúa mây có ra mặt để thị oai, cũng là vô hiệu quả, con nhất định là chết cho Giêsu Con cơ mà.

Bây giờ con mới nhớ, con không có tật tham ăn, nhưng bao giờ quà mẹ cho con cũng phải xúy hai phần, một phần cho con và một phần cho "Giêsu Con".

Tuy con vẫn biết rằng Giêsu của con không bao giờ ăn, nhưng tình bằng hữu vẫn thôi thúc con phải ăn ở tử tế với người luôn. Hoặc giả có khi nào quà ít, mà con không chiếm được phần cho "Giêsu Con" thì con lại lấy phần của con, mà chia đôi cho "Giêsu Con" một nửa. Mà khi đã cho "Giêsu Con" không bao giờ con còn đòi lại hoặc ăn lấn. Trái lại con cũng không cho ai lấy. Phải để dành riêng cho "Giêsu Con", để hoặc có kẻ khó thì cho; bằng không, phải giao cho mẹ để tối mẹ xin thiên thần đem về trời, và ghi món quà vào sổ vàng.

A! Sổ vàng, hồi ấy hình ảnh cuốn sổ vàng, đã thúc đẩy con thích hy sinh nhiều cái nhỏ mọn. Và hơn nữa, nó giúp con hướng chiều về Chúa mỗi khi một mạnh.

Ban ngày thì "Giêsu Con" với con là hai người bạn nô nghịch cùng nhau. Tối về con lại hẵm "Giêsu Con" trên ngực mà ngủ. Ô! Giấc ngủ của con khi ấy êm dịu chừng nào! Nhưng con cũng không nhớ có khi nào mộng đẹp nở ra trong những giây phút dịu dàng ấy chăng? Con chỉ nhớ rằng: Sáng nào dậy con cũng đã thấy "Giêsu Con" nằm ngoan bên gối con rồi. Con thường cho đấy là một phép lạ. Nhưng phép lạ ấy, nếu không phải Thiên Thần bản mạnh làm, thì chỉ có tay mẹ làm mà thôi, không thì có lẽ "Giêsu Con" đã bị đè bẹp trong giấc ngủ ngon lành của con rồi.

Con thiết nghĩ, do cái tấm lòng yêu đương thành thật ấy, đã được "Giêsu Con" đáp lại một cách ân tình rộng rãi. Qua hai năm, dẫu tuổi lòng còn măng sữa "Giêsu Con" cũng đã chẳng nề quản tự thân đến kết hiệp cùng hồn con. Vinh dự ấy con xin thuật tả vào khúc sau, hồi con rước lễ lần đầu.

Trong việc tôn kính các thánh, con chưa có lòng tôn kính cách riêng một đấng nào ngoài Thiên Thần bản mạnh. Vì theo lời mẹ dậy, thì người là đấng Chúa sai đến để bảo vệ hồn xác con, thâu góp những việc lành ta làm mà dâng lên trước tòa Chúa. Tóm lại người là một người bạn đường trung tín nhất mà Chúa đã ủy thác việc đưa đường dẫn lối cho ta trong nơi tối tăm đầy nguy hiểm này. Thành thử con yêu mến người lắm. Con thường gọi người theo cái tên riêng của con là "Anh Thiên Thần" và hễ làm việc gì là con nghĩ tưởng đến người trước hết, để nhờ người phù trì giúp đỡ.

Hồi ấy, con chưa nghe nói gì đến chị Thánh Têrêsa Nhỏ. Giả như đã nghe nói, chắc chắn chị Thánh đã chiếm được phần nào trong trái tim con. Và như thế, đời thơ con biết đâu đã chẳng có những cụm hồng yêu tươi thắm như chị?.

Nhưng như thế sự Chúa an bài mới thành ra ý nghĩa. Sau này, khi đời gian lao con đã trải; đau thương đã lão luyện hồn con, khi ấy bông hường tình yêu ấy mới ra mắt đón chào, nhô ra cái thân phận mình và cho hay hy sinh là sự minh chứng của tình yêu thật, nghĩa là yêu Chúa tận tình thì phải có sự vui lòng chiều theo ý Chúa. Mà ý Chúa rất mầu nhiệm, nhiều khi không phải vui cả, trái lại cũng không phải là buồn luôn mãi. Phải đau khổ lắm Têrêsa mới trở nên một vị Thánh.

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau

URL: http://danchuausa.net/marcel-van/tt08-tinh-than-thiet-voi-giesu-be-tho/