Trích từ Dân Chúa

Lòng Ðạo Ðức

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Cha thân ái, trên kia con đã diễn tả cho cha thấy, Chúa đã thương yêu cho con sinh trưởng trong một gia đình ấm cúng cả về phần thể xác lẫn tinh thần. Ðặc biệt nhất là ơn thứ hai, do cái tinh thần đạo đức của gia đình mà con sớm biết hướng chiều về lòng Chúa.

Người lại ban cho con có một tấm lòng mềm mỏng, ưa vui và cũng thích được chiều chuộng. Con xin mạn phép nói đó là cái tâm tình trong con người của chị Thánh Têrêsa Nhỏ. Và đi đôi với tấm lòng mảnh giẻ ấy, Chúa lại ban cho con một người mẹ như con đã kể, là đầy nhân đức và thật khôn ngoan. Trong tay một người mẹ như thế, con cũng đã được uốn nắn theo khuôn khổ ấy.

Một lần con đã nghe mẹ thuật về con rằng: Con càng lớn lên bao nhiêu càng làm cho lòng mẹ được hả hê bấy nhiêu. Vâng, thưa cha, quả thế, lời mẹ nói chẳng có bao giờ đượm một mầu tâng bốc, trái lại cũng không phải là vô giá trị. Chíùnh con khi ấy, con cũng còn nhớ rằng, hễ tính nết con càng sửa đổi, thì lòng đạo đức càng tăng thêm.

Công việc Chúa hành động ở trong con mỗi ngày một thêm rõ rệt.

Phải chăng con đã là thánh?

Không, song tuy dẫu bé tí, mẹ vẫn khen con luôn mãi rằng: Cậu ấm bé người, nhưng đanh thép lắm đấy. Nó không chịu thua ai về một điểm gì hay; trong hết mọi việc nó điều đòi tự làm lấy hết, và hễ nhà làm cái gì thì nó cũng đòi theo và làm cho bằng được. Bởi thế nó không bao giờ đi ngủ sớm cũng không bao giờ chịu dậy trưa, khi nào nhà đọc kinh tối xong nó mới chịu ngủ, và sáng nó xin mẹ gọi nó dậy trước khi nhà đọc kinh mai. Tinh thần đạo đức của nó trổi bật ngay lên giữa hai anh chị nó.

Nó vẫn tự xưng mình là ông thánh Giuse. Một hôm nhà nghe nó nói bảo nó rằng: Ðừng vô phép.

Nó đáp ngay: Làm gì mà vô phép? Em nhận mình là ông Thánh Giuse, thì khi nào em ăn ở không ngoan, thì mới là vô phép chứ; còn đây em ăn ở tử tế cơ mà, em chắc ông Thánh Giuse còn thích thế nữa cơ ấy.

Nghe nó nói với một giọng bình tĩnh, thày nó cười, và tặng ngay cho nó thêm một danh từ mới nữa: Ông Thánh Trạng.

Nó nhắc nhở luôn đến việc đi tu. Nhưng đó lại là một căn cớ làm cho nhà có đủ truyện mà cười, vì nó không hề có thể xa mẹ được một giờ. Buồn cười nhất là một bận, cô ở dọn cơm cho nó ăn, nhưng nó không chịu, tự mình đi dọn lấy. Cô ở bực mình hỏi gắt:

- Sao khó tính thế em? Ðể chị dọn cho tử tế.

Nó đáp:

-Không, nay mai em đi tu cơ mà, em phải tập làm lấy cho quen chứ.

Cô ở nín cười, vả sẻ cho nó một cái và nói:

- Tu gì mà tu, miệng còn dính sữa ấy mà tu với tác gì? Rồi cô để mặc nó lo lấy.

Ðến đây mẹ cười rũ, và tiếp:

- Mà có biết anh chàng ăn thế nào không? Nó chỉ ăn có một bát; rồi dấu cơm cho đầy vào hai túi; nó làm một cách kín đáo lắm, không ngờ con cái Lê nó thấy, nhưng vẫn để yên xem thử nó làm gì. Chốc lát thấy nó chạy ra vườn sau, rồi lại chạy về. Hai túi cơm đã biến mất.

Nó vào lại trong bếp và lại nói nhỏ với cô ở:

- Trưa nay em chả ăn cơm đâu chị ạ. Giọng nói có vẻ thận trọng.

Cô ở ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế?

Nó lúng túng đáp:

- Em ăn no rồi.

- Thì trưa em lại đói?

- Vâng, nhưng mà.

Rồi nó chạy mất ra vườn sau. Cô ở cũng chẳng hiểu ra sao. Và trưa hôm ấy nó nhất định chơi một mình ở góc vườn dưới khóm tre, chứ không chịu về ăn cơm.

Sau câu truyện mới vỡ lở, thì ra tối hôm qua, thày nó đã đọc cho nó nghe sự tích cụ Thánh Tịnh. Ði trốn vào rừng tu hành, mà nay nó cũng muốn tập tu như thế. Ðến đây thay vì cười, thì mẹ lại ra nước mắt.

Và nhiều lần mẹ còn kể những mẫu truyện buồn cười như thế.

Một hôm em hỏi mẹ rằng:

- Các Thánh đi tu thì đánh tội làm sao nhỉ?

Mẹ chưa kịp đáp thì chị Lê đã xen vào:

- Thì các thánh lấy roi mây mà quất vào lưng ấy, chứ còn làm sao nữa.

Nó thế vì chị Lê biết con sợ roi mây lắm. Lúc ấy con tự nhủ:

- Nếu thế thì em tu thế nào được? Và lộ vẻ lo lo ra nét mặt.

Nhưng mẹ lại vui cười yên ủi:

- Lúc ấy có ơn Chúa chứ.

Tuy thế, chứ hễ cứ nghĩ đến roi mây là con lạnh cả người đi, sờ sợ là.

Con vốn có thói quen lần hạt hằng ngày, thói ấy con đã kể cho cha ở trên kia. Tất nhiên con không thể nào bỏ được cái thói quen ấy, vì lần hạt là câu truyện thân mật giữa con và Ðức Mẹ. Muốn thưa gì với Ðức Mẹ con chỉ biết lần hạt, hoặc bất luận xin ơn gì, hay muốn Ðức Mẹ nhìn xem con cách yêu dấu, con cũng chỉ biết lần hạt. Có những ơn con xin rất ngộ nghĩnh như xin cho chóng lớn, xin cho khỏi mách tục; cầm đũa cho khéo; xin cho có em để hắm .v.v.

Mà Ðức Mẹ lần nào cũng chiều cho như ý con xin. Có ơn này đặc biệt và còn cho đến ngày nay là trong bất cứ một dịp nào con không hề nói tục bao giờ. Chính mẹ cũng đã công nhận điều ấy từ hồi con còn bé. "Không bao giờ nó nói một lời gì tục tĩu."

Còn một ơn con xin mà Ðức Mẹ cũng ban cho con cách rõ ràng lắm, là không bao giờ để con đến nhà thờ trể một việc đạo đức nào. Nhưng mẹ đã phải nói: Rất lạ, là nó ham chơi hết sức, có thể bỏ cả ăn được. Nhưng hễ cứ gần đến giờ chuông nhất, là đã thấy nó ở đâu chạy về xin mẹ rửa mặt và mặc áo cho để đi nhà thờ. Ngày nào cũng như ngày nào. Và cũng có lần không biết nó chơi ở đâu mà tìm: Nhưng hễ nó ra mặt là biết sắp đến giờ chầu chiều rồi đấy.

Thật ra thì con chả chú ý gì, nhưng con đã xin Ðức Mẹ và Thiên Thần hộ thủ nhắc cho con biết để đi viếng Thánh Thể. Rồi con cũng không biết tự sao, cứ gần đến giờø là con thôi chơi và sửa soạn đi nhà thờ. Ðó cha xem, Ðức Mẹ yêu con thế đấy!

Thầy Marcel Nguyễn Tân Văn, CSsR

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau

URL: http://danchuausa.net/marcel-van/tt07-long-dao-duc/