Trích từ Dân Chúa

Tâm sự của Nghĩa Trang

Peter Hà

(Tháng 11 nhớ về Mẹ hiền đang yên giấc tại nghĩa trang này)

Thưa bạn, Tôi (cái nghĩa trang) không được diễm phúc sinh ra để làm con người như bạn hay như cây cỏ, bông hoa, chim chóc. Nhưng thân phận của tôi sinh ra được mang cái tên “Nghĩa Địa”. Nghe đến tên chắc chắn bạn và nhiều người khác cảm thấy sợ hãi và rớn tóc gáy. Để làm bớt sự ám ành và sợ hãi, các bạn đã dùng đến cái tên “Nghĩa Trang” nghe cũng thanh tao và nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không xua tan được nỗi sợ hãi và ám ảnh đó.

Năm mươi năm trước, nơi đây là vùng đất trù phú tốt tươi, cây cối xum xuê, nhiều bông hoa rừng thật đẹp, cũng là nơi sinh sống cho các loài thú và chim rừng. Nhưng sự bình an đó không còn, khi các bạn đã đến vùng đất này làm quê hương, các bạn đã buộc tôi phải làm một công việc mà không ai muốn và ưa thích. Đó là làm người canh giữ và chăm sóc những người chết.

Hôm nay ở nơi này, lúc màn đêm buông xuống, dù mưa hay nắng tất cả là sự cô đơn lạnh lẽo luôn đến với tôi, đêm về ngồi một mình suy tư, so sánh và có những lúc nảy sinh tư tưởng ghen tức với bạn, với hoa và chim chóc. Con người như bạn thì có được một khối óc thông minh, bông hoa có nhiều vẻ đẹp muôn màu, luôn khoe sắc dưới ánh mặt trời, với các loài chim, chúng được tung tăng bay nhảy khắp đó đây, bạn hãy so sánh giữa tôi và bạn, Tôi là người thiệt thòi. Có phải thế không bạn?

Nhưng không, đó là những ý nghĩ trong lúc cô đơn. Còn với Tôi vẫn chấp nhận làm công việc này như đã làm hơn 50 năm nay trong sự vui vẻ và chu toàn.

Thời gian hơn 50 năm qua, ngày lại ngày, người này nối tiếp người kia. Từ con số 01 bây giờ đã lên tới con số ngàn thân xác nằm ở nơi đây. Đã hơn 50 năm tôi phải chịu những mùi hôi tanh của thân xác mục nát, sự mục nát chỉ làm cho cây cối, cỏ dại tốt tươi và xum xuê hơn, thêm sự hoang vắng và buồn thảm. Tôi đã nghe câu nói các bạn nói chuyện và ví von với nhau, nơi đây "buồn như nghĩa trang”

Thỉnh thoảng nghe tiếng trống, tiếng chuông, đó là sự báo hiệu có người tìm đến mảnh đất linh thiêng này để xin kết bạn với Tôi. Lúc này Tôi được vui lên, dù trong chốc lát, còn, các bạn thì buồn lắm, Tôi biết. Nói vui, nhưng không vui, mà buồn thêm, buồn vì nghe tiếng than khóc, kể lễ, não nề thảm thiết của các bạn bên người thân nằm im và bất động.

Nơi đây luôn luôn là sự khác biệt với xã hội của các bạn, tiếng cười của bạn thì mơi đây thay cho tiếng khóc, sụ náo nhiệt của bạn thì ở nơi đây là sự vắng vẻ, cô đơn…v. v. Trong nỗi cô đơn hoang lạnh triền miên, Tôi đã quen và học được nơi bạn những câu kinh, tiếng hát mỗi lúc có dịp bạn ghé thăm, như:

"Hỡi người hãy nhớ mình là bụi tro. Một mai người sẽ trỏ về bụi tro …"

Với những lời kinh, câu ca này hằng đêm Tôi sẽ cất tiếng hát và cầu cho người thân của bạn, thay cho các bạn. vì đó là niềm vui của Tôi.

Trong sự cô đơn hoang lạnh, sự thăm viếng là niềm an ủi cho cho người thân bạn vàTôi, một năm được một hay 2 lần, được bạn ghé thăm vào tháng 11 hay dịp cuối năm, sau đó mơi đây lại hoang vắng và cô tịch .

Nhưng trong thời đại văn minh cuộc sống của bạn chắc cũng nhiều đổi thay, trong hơn 10 năm nay các bạn đã bỏ nhiều công sức và tiền bạc, để chỉnh trang laị “Nghĩa Trang”thật đẹp mắt, các ngôi mộ đã được làm lại mới, cùng một kiểu mẫu giống nhau, sắp xếp ngay hàng thẳng lối, chia thành từng vùng để có lối đi, hai bên lối đi là những bóng cây rợp bóng mát và trên lối đi được trải cement. Cây cối và cỏ dại nay không còn thay vào đó là nhưng cây bông, hoa kiểng, trông xinh đẹp hơn và sạch sẽ. giống như một công viên.

Nơi đây hôm nay không còn sự phân chia giàu nghèo, giai cấp, vì ai cũng được hưởng quyền lợi ngang nhau. Một điều đạc biệt, những nắm mộ không có người thân, vẫn được các bạn chăm chóc chưng bông, thắp nhang và đốt nến.

Vào dịp cuối năm và trong tháng 11 hàng năm, người thân, con cháu quét dọn, lau chùi sạch sẽ ngôi nhà cho người thân, trang hoàng cắm bông nhìn xinh tươi và đẹp mắt. Suốt một tuần lễ, đêm về là lúc tất cả người thân tụ họp đông đủ, thắp nhang dốt nến trên từng ngôi mộ, cùng nhau cất cao lời ca tiếng hát, cầu nguyện cho người thân qúa cố. Từng đoàn người chập chờn trong anh nến lung linh, những giây phút này Tôi và những người thân của bạn cũng muốn được chỗi dậy để hòa chung với bạn trong tình người để Ca Khen Danh Chúa.

Hơn thế nữa các bạn còn tổ chức có thánh lễ Misa tại Nghĩa Trang, thật là sự quí hoá cho người chết và niềm vui cho tôi. người chết cũng được tham dự chung với các bạn.

Tình người các bạn đã thế hiện cho người thân và cho Tôi, làm vơi bớt đi sự cô đơn hiu quạnh. Sự chăm sóc của các bạn đã làm cho Tôi cũng như người nằm xuống cảm thấy thật gần gũi với con người còn sống.

Thưa các bạn, Tôi mượn lời của vị Linh Mục trẻ của Giáo Xứ bạn, môt linh mục năng động và đạo đức đã chia sẻ với các bạn hôm dâng Thánh lễ tại Nghĩa Trang thay cho lời chào tạm biệt của tôi gởi đến bạn: ”Với chúng ta là những người đang còn sống. Xin hãy cho nhau một nụ cười, những lời thăm hỏi, sự khích lệ động viên. Hãy sẵn lòng thực thi những nghĩa củ yêu thương khi còn sống. Chứ đợi đến khi chết rồi có cả một rừng hoa phúng điếu cùng bài điếu văn thảm thiết bi ai cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đối với những người được Chúa gọi về, Bổn phận của những người còn sống chúng ta. Trong tình hiếu thảo và thương nhớ đối với người thân, chúng ta phải cầu nguyện có nhiều việc làm phúc đức và lòng bác aí, dâng lên Thiên Chúa, như của lễ của chúng ta. xin Chúa thương đến những người thân chúng ta. Đặc biệt trong tình yêu thương đồng loại, chúng ta cũng cầu nguyện cho những “Linh Hồn Mồ Côi”. Chắc chắn các "Linh Hồn Mồ Côi” rất cần đến lời cầu nguyện và hy sinh của chúng ta".

Tôi thành thật cảm ơn những nghĩa cử cao đẹp của các bạn.

Peter Hà

URL: http://danchuausa.net/luu/tam-su-cua-nghia-trang/