Trích từ Dân Chúa

Phần Một: Cầu Nguyện (5)

Hương Vĩnh

(Như Lời Cầu Kinh, Anthony De Mello)

21.- CON BÒ ĐỰC ĐIÊN TIẾT

Lần kia, Minh Sư đang cầu nguyện. Các đệ tử tới gặp ông và nói: "Thưa thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện thế nào." Và ông đã dạy họ như thế này…

Ngày kia, có hai người đàn ông rảo bước qua một cánh đồng, họ thấy một con bò đực điên tiết. Tức thì họ cắm đầu chạy về phía hàng rào gần nhất, trong khi con bò đực giận dữ chạy theo bén gót. Rõ ràng sớm muộn gì họ cũng không thoát hiểm, vì vậy một trong hai người la lớn với người kia: "Chết rồi! Không thoát được đâu. Hãy đọc một lời kinh đi. Mau lên!"

Người kia la lại: "Cả đời tôi chả cầu nguyện bao giờ và tôi chả có lời cầu kinh nào cho trường hợp này!"

"Không sao đâu. Con bò đực sắp đuổi kịp chúng ta rồi. Lời cầu kinh nào cũng được cả."

"Được rồi. Tôi sẽ đọc lời cầu kinh mà tôi nhớ lại ba tôi hay đọc trước khi ăn: Lạy Chúa, đối với những gì chúng con sắp nhận lãnh, xin làm cho chúng con thực sự biết ơn."

Không có gì trỗi vượt sự thánh thiện của những ai biết hoàn toàn chấp nhận mọi sự xảy ra như thế.

Trong ván bài gọi là cuộc đời, người ta sát phạt bằng quân bài mà họ được chia với hết khả năng của họ.

Kẻ nào cứ nhất định sát phạt không phải bằng những quân bài đã được chia, nhưng bằng những quân bài họ nhất định phải có bằng được – kẻ đó sẽ thất bại trong cuộc sống.

Cuộc đời không hỏi chúng ta là có muốn sát phạt hay không. Đó không phải là một sự lựa chọn. Chúng ta phải sát phạt. Sự lựa chọn là sát phạt như thế nào.

22.- CẦU XIN CHẤP NHẬN CUỘC SỐNG

Ngày kia một vị giáo trưởng Do Thái giáo hỏi một cậu học sinh cái gì đã làm cho em buồn phiền.

Câu trả lời là: "Sự khó nghèo của con. Hoàn cảnh của con khổ sở đến nỗi con phải vất vả lắm để học hành và cầu nguyện."

Vị giáo trưởng nói: "Trong thời đại này, cách cầu nguyện hay nhất và cách học hành hay nhất là ở chỗ biết chấp nhận cuộc sống đúng như người ta nhận được."

23.- VÀO MỘT NGÀY LẠNH TRỜI, CHẾT CÓNG

Vào một ngày trời lạnh như cắt, một vị giáo trưởng Do Thái và đồ đệ ngồi tụm quanh bếp lửa.

Một đệ tử trong khi nhắc lại những giáo huấn của thầy, đã nói: "Vào một ngày đông giá như thế này, tôi biết chắc phải làm gì!"

Các đồ đệ khác hỏi: "Làm gì?"

"Sưởi ấm! Và nếu không thể làm được, tôi còn biết phải làm gì nữa."

"Làm gì?"

"Chết cóng."

Thực Tại chắc hẳn không thể phải bị loại bỏ hay phải được chấp nhận.

Trốn chạy thực tại cũng như trốn chạy khỏi đôi chân mình.

Chấp nhận thực tại thì giống như hôn đôi môi mình.

Tất cả những gì người ta cần phải làm là nhìn thấy, tìm hiểu và yên nghỉ.

24.- LÀM BẠN VỚI RỒNG

Một người tới gặp bác sĩ trị bệnh tâm thần và cho biết đêm nào cũng có một con rồng mười hai chân và ba đầu đến viếng thăm ông. Ông ta hết sức hoảng sợ, không tài nào ngủ được và gần như hoàn toàn suy sụp. Ông ta nghĩ cả đến việc tự vẫn nữa.

Bác sĩ tâm thần nói: "Tôi tưởng tôi có thể giúp ông được, nhưng tôi phải báo cho ông biết trước là ông sẽ mất một hay hai năm và sẽ tốn ba ngàn đô-la."

Người đó la lên: "Ba ngàn đô-la lận! Thôi đi. Tôi chỉ cần về nhà và làm bạn với nó!"

***

Ngài Fa-rít (Farid) là một nhà chiêm niệm người Hồi giáo, được các người lối xóm thuyết phục đi đến triều đình ở Đề-li (Delhi) để xin hoàng đế Ác-ba (Akbar) một đặc ân cho dân làng. Khi ông Fa-rít đến nơi bệ rồng thì nhằm lúc Hoàng Đế Ác-ba đang cầu kinh.

Cuối cùng khi Hoàng Đế xuất hiện, ông Fa-rít thưa: "Bẩm, Hoàng Thượng đã cầu nguyện những gì?"

Nhà vua đáp: "Trẫm đã xin Đấng Đại Từ Đại Bi ban cho trẫm được thành công, giàu sang và trường thọ."

Ông Fa-rít lập tức quay lưng lại với Hoàng Đế, vừa đi vừa nhận xét như sau: "Tôi đã đến để bệ kiến một vị Hoàng Đế. Người mà tôi gặp được ở đây lại là một kẻ ăn xin cũng giống như bao người ăn xin khác!"

25.- CHÚA Ở NGOÀI ĐÓ

Xưa có một người đàn bà rất đạo đức và sùng đạo cùng mến Chúa hết mình. Mỗi buổi sáng bà đều đi nhà thờ. Và đi dọc đường, trẻ con kêu réo, những người ăn xin chạy theo, nhưng bà cứ đắm chìm trong sự sùng kính mộ đạo của mình đến nỗi bà cũng chẳng thấy họ nữa.

Thế rồi, một ngày kia, bà cũng đi đường như thường lệ và tới nhà thờ đúng lúc phụng vụ bắt đầu. Bà đẩy cửa vào, nhưng cửa đóng chặt. Bà đẩy mạnh hơn nữa, mới biết cửa đã khóa lại.

Bàng hoàng khi nghĩ tới mình bị hụt lễ lần đầu tiên trong nhiều năm qua và không biết phải làm gì đây, bà ngước mắt lên. Và kìa, ở ngay trước mặt, bà bắt gặp một mảnh giấy gắn trên cửa.

Miếng giấy ghi: "Ta ở ngoài đó!"

***

Người ta nói về một vị thánh kia có thói quen mỗi khi rời nhà để đi cử hành phụng vụ, ông thường nói: "Chúa ôi, giờ đây con xin tạm biệt Chúa! Con phải rời nơi đây để đi Nhà Thờ!"

(còn tiếp)

Hương Vĩnh chuyển ngữ

Tr Trước | Mục Lục | Tr Sau

URL: http://danchuausa.net/luu/phan-mot-cau-nguyen-5/