Trích từ Dân Chúa

Nỗi lòng?

Anh Tí

Mấy ngày nay lòng bần nông tôi cứ rối bời, cứ rảnh lúc nào thì một nỗi day dứt vô hình lại xuất hiện đè nặng nên tâm trí tôi. Có những lúc tôi cố xua đi cái sự day dứt đó mà không thể nào làm được.

Đó không phải là nỗi bận lòng về cơm áo gạo tiền thường ngày, cũng không phải là nỗi lo vì bệnh tật, cũng chẳng phải là nỗi sợ vì viết bài “Bần nông chúng em lên tiếng!” sẽ bị bắt đi tù. Nỗi day dứt mông lung, nhưng cũng hiển hiện.

Không day dứt sao được khi mà có những tin tức sẽ có những cuộc bách hại các Cha, các Thầy và Giáo dân Giáo xứ Thái Hà trong những ngày sắp tới. Cứ có thời gian là tôi lại cưỡi con ngựa sắt gắn bó với mình hơn 10 năm, đến linh địa Thái Hà chỉ để được thấy anh chị em của mình vẫn bình yên vô sự, đứng xa xa nói vài lời thì thầm với mẹ yêu rồi lại quay về văn phòng làm công việc thường nhật, lòng tôi lại yên ả và công việc thường nhật lại tiếp tục.

Không lo sợ sao được khi mà người ta lật lọng như trở bàn tay thế kia. Sự việc rõ một một – Vụ xịt hơi cay vào tối 31/8/2008, hàng mấy nghìn người chứng kiến ấy thế mà họ thổi phù một cái lập tức nạn nhân biến ngay thành “chủ mưu”, chủ mưu biến thành “khổ chủ”. Chứng kiến sự việc ấy nếu còn một chút lương tri, không thể nói lên sự thật thì cũng đừng lên tiếng đổ tội rồi kết tội cho người khác.

Vừa rồi tôi có gặp lại anh bạn có vợ làm biên tập viên ở đài truyền hình Việt Nam, vừa gặp anh trêu tôi:

- Công an đang theo dõi ông đấy!

- Tại sao? Tôi hỏi lại

- Vì ông tham gia biểu tình đòi đất ở Thái Hà

- Biểu tình gì đâu, đi cầu nguyện thôi. Biểu tình thì phải biểu ngữ, khẩu hiệu hô vang chứ. Đàng này đi trong trật tự ôn hòa, chỉ có lời kinh tiếng hát thiết tha thôi thì sao lại phải theo dõi cơ chứ? Tôi giải thích và hỏi lại.

- Công an người ta có danh sách hết rồi, mấy thằng bạn tôi làm công an vừa hỏi tôi về ông đấy!

- Thật không? Căng nhỉ!

- À mà, cái vụ xịt hơi cay sao bên các ông lại bày đặt ra để ăn vạ à?

Nghe đến câu hỏi này của bạn, bần nông tôi như được cởi tấm lòng, sôi nổi hẳn lên:

- Bày cái gì mà bày, Có người ác tâm xịt hơi cay thật đấy.

- Ông có chứng kiến không, hay chỉ nghe kể lại? bạn tôi hỏi lại

- Không chỉ chứng kiến, mà nếu chỉ chậm có 1 phút thôi thì bố con tôi cũng “dính chưởng rồi”.

- Thế à? Thảo nào biết bao nhà thờ, đình chùa miếu mạo bị mất đất mà có ai dám lên tiếng đâu.

Câu truyện hàn huyên rồi cũng kết thúc.

Trong tôi lại tràn về biết bao cảm xúc, hình ảnh xuất hiện lúc này trong tâm trí tôi là thằng con chưa đầy 2 tuổi rưỡi bướng bỉnh. Nghịch là thế, đòi cái gì là phải được cái đó, ham chơi là thế nhưng cứ nghe nhắc đến “lên Nhà Đức Bà”, thì vứt hết mọi thứ đi ngay. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ngây thơ trong vắt có một sự thích thú lạ thường khi được đến “Nhà Đức Bà” của bé, được chạy nhảy thỏa thích trước những đôi mắt đầy yêu thương của mọi người, được khoanh tay đi trước bố nó lên rước lễ để được “Cha sờ đầu” ban bình an cho.

Tôi lại nhớ lại cái buổi chiều tối hôm 31/8 đó, khi đó cha con tôi cũng đến linh địa Thái Hà. Thằng con tôi chiều đó tung tăng đi “đếm Đức Bà” ở Phố Đức Bà:

- Một Đức Bà này, ạ Đức Bà ạ!

- Hai Đức Bà này, ạ Đức Bà ạ.

- Ba Đức Bà này, ạ Đức Bà ạ.

- Bốn Đức Bà này, …

Đếm hết Đức Bà ở bờ tường, bé đòi tôi bế vào trong linh địa để tìm Đức Bà tiếp. Hai cha con tôi đi hết mọi ngóc ngách của khu đất để được đếm cho thật nhiều Đức Bà:

- Ơ, Đức Bà to chưa, con sang chỗ kia!

Cứ thế, vào đến khu nhà cũ kĩ tối và ẩm, nhìn thấy nhiều công an đang đứng trong góc nhà, bần nông tôi cảm thấy có cái gì bất an và thuyết phục mãi ông tướng con nhà tôi mới đồng ý quay ra. Vừa ra qua linh đài Đức Bà thì thấy ầm ĩ, tiếng hô hoán, tiếng khóc, mọi người chạy vào xem sự thể ra sao, một số người thông báo có một số các bà các mẹ, các em bị xịt hơi cay, nơi mà cha con tôi vừa rời đó cách có mấy chục bước chân. Có nhìn thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng bệch của các em thiếu nhi vì sợ hãi mới cảm nhận được cái cảm giác tức nghẹn như thế nào. Tôi rùng mình, vừa bế con đi cho nhanh ra khỏi khu linh địa về nhà thờ vừa nghĩ quẩn quanh:

Cảm ơn Chúa, Đức Mẹ gìn giữ cha con chúng con, xin ban ơn giúp sức cho những ai đang phải chịu khổ vì làm chứng cho sự thật. Giả như chúng tôi còn nán lại đó khoảng một vài phút nữa thôi thì chuyện gì sẽ xảy ra, một đứa trẻ thơ ngây mắt tròn ngơ ngác không may hít phải hơi cay thì sẽ thế nào, nó có chịu được không, nó chết thì sao? Nếu nó chết thì bần nông tôi mang tội giết con để ăn vạ như nhà nước vẫn rêu rao sao. Lạy Chúa con, Lạy Thiên Chúa của con…Tôi lại rùng mình và không dám nghĩ nữa.

Nghe thông tin trên truyền hình xuyên tạc sự thật, tôi ngồi và suy ngẫm, đạo công giáo được xây dựng trên sự thật, trên tình thương bác ái, và giả như các Cha trong nhà thờ Thái Hà dựng chuyện xịt hơi cay để vu cáo chính quyền thì bần nông tôi nghĩ rằng sẽ chẳng có buổi cầu nguyện nào tại linh địa nữa. Các Đức Giám Mục, các Linh Mục là những vị học cao hiểu rộng sẽ bãi trừ đầu tiên, và tự giáo dân sẽ về hết, chẳng cần ai phải vận động cả.

Nói đúng ra, các báo đài chỉ biết bóp méo sự thật chứ có biết tìm hiểu xem niềm tin của người công giáo được xây dựng trên cái gì đâu, và mục đích sống của người công giáo là gì?

Thiết nghĩ, cho dù đang phải trả giá đắt nhưng bần nông tôi tin tưởng chính nghĩa sẽ chiến thắng, sự thật sẽ sáng tỏ, các Cha các Thầy, giáo dân Thái Hà và người công giáo Việt Nam sẽ được minh oan. Bởi vì, ngay trong một kẻ cướp ác tâm nhất vẫn cùng tồn tại hai cái thiện và ác, đến trước khi trút hơi thở cuối cùng thì cái thiện trong kẻ cướp ác tâm đó cũng có thể có cơ hội chiến thắng cơ mà!

Xin Chúa và Đức Mẹ Hằng Cứu giúp nâng đỡ chúng con trong lúc khó khăn này.

Anh Tí

URL: http://danchuausa.net/hiep-thong/noi-long/