Trích từ Dân Chúa

Một thoáng tâm tình trong đêm Vượt Qua trước Tòa Khâm Sứ

Lạc Việt

Lại một đêm canh thức vượt qua đối với các tín hữu Tổng Giáo Phận Hà Nội. “Lạy Cha, nếu có thể được xin cất cho con khỏi chén đắng này, nhưng xin đừng cứ ý Con...”. Quả thực đây là một cuộc canh thức không mong chờ, song với niềm tin và tình yêu mà các tín hữu dành cho Chúa và cho Giáo Hội họ đã sẵn sàng bước vào cuộc thương khó cùng Chúa Giêsu để làm chứng cho công lý và sự thật.

Bấm vào hình để xem toàn tập
80919TKStoi14.jpg

Giáo dân vẫn tuốn đến để canh thức và cầu nguyện cho Công Lý.

Đã 21 giờ đêm người vẫn nườm nượp kéo về Toà TGM từ các ngả, bất chấp sự phong toả hai đầu phố Nhà Chung và khu vực cổng chính Toà TGM. Họ đến đây bất chấp đường xá xa xôi, bất chấp bị cấm cản từ mọi ngõ ngách của làng quê hay thành phố, bất chấp hiểm nguy gian khó đang đe doạ công ăn việc làm, tính mạng.

Hàng hàng lớp lớp những hàng rào sắt và dây kẽm gai vô hình được dựng lên ở khắp các vùng quê Miền Bắc mấy tuần nay không ngăn cản được khát vọng đi tìm công lý và sự thật của những con người khốn khổ này thì làm sao 4 hàng rào sắt cũng với những vòng kẽm gai di động ỏ một đoạn phố Nhà Chung có thể khiến cho các tín hữu chùn bước trên con đường hành hương tìm công lý?

Đoàn người đông đảo đã lọt vào phố Nhà Chung. Trước mặt họ, sau lưng họ, giữa họ là cảnh sát, là chó nghiệp vụ, là hàng rào kẽm gai. Họ đang ở trong một trại tập trung đúng nghĩa. Tôi lấy làm tiếc cho một chính quyền thiếu tự tin trước một nhóm nhỏ người công giáo đến độ phải lén lút hành động trong bạo lực giữa một thủ Đô ngàn năm văn hiến và có tiếng là hoà bình này! Thật là đẹp mặt cho một chế độ lúc nào cũng xưng mình là yêu hoà bình và công lý, lúc nào cũng buộc mọi người phải xưng tụng là ‘độc lập-tự do-hạnh phúc”!

Các tín hữu hướng về thánh giá nến cao đặt giữa lòng đường thẳng cổng chính Toà TGM nơi bắt đầu khu vực Toà Khâm Sứ đang bị xâm phạm; ánh mắt, lời kinh cùng những ngọn nến hồng của họ đang rực cháy một khát vọng công lý trong một đất nước quá thiếu vắng công lý, đang rực cháy một niềm tin trong một xã hội đã đổ vỡ niềm tin, đang rực cháy một niềm hy vọng trong hoàn cảnh tuyệt vọng vì công lý bị chà đạp và thiện chí đối thoại bị dập vùi.

Chuông Nhà Thờ Chính Toà cứ mỗi tiếng lại đố một hồi dài nửa như tiếng than não nuột của một người Mẹ bị tổn thương, nửa nghe như tiếng thúc giục con cái hãy mau trở về chia sẻ nỗi bi thương của một người Mẹ can trường không bao giờ chịu khuất phục trước bạo quyền bất công.

Sau những bài thánh ca và những lời kinh thánh thiện là những bài tố cáo sự bất công xã hội. Giọng ai đó sang sảng đọc nội dung đơn khiếu nại khấn cấp của Toà TGM gửi ngài Chủ tịch nước và ngài Thủ tướng bằng các thứ tiếng Việt-Anh-Pháp. Mỗi lời mỗi tiếng cất lên nghe như tiếng âm vang mạnh mẽ của công lý và sự thật đang kết án bất công và dối trá.

Tôi cũng nghe tiếng của một số Đức Giám Mục qua thư hiệp thông mà các ngài đã gửi về chia sẻ với Đức TGM và các tín hữu Hà Nội. Những tiếng nói ấy lúc này thật là quý báu và thiêng thánh, cũng là biểu hiện của một lòng bác ái cao độ đối với những anh em đồng bào và đồng đạo của mình. Tôi bỗng nhớ đến lời của Đức Giám Mục Vĩnh Long nói trong một bức thư nào đó của ngài rằng: “Im lặng lúc này là thoả hiệp, là đồng loã với bất công”.

Tôi không nghi ngờ gì nữa, tôi xác tín rằng có một bước lùi lớn lao trong lịch sử nước Việt Nam này qua kiểu cách hành xử man rợ của một chính quyền bạo tàn đang muốn đưa Giáo Hội trở về thời của những năm 1960-1970 khi mà chế độ chuyên chính vô sản đi lên đến đỉnh cao của sự cực đoan huỷ diệt. Tôi cảm thấy đau đớn cho dân tộc Việt Nam cho Giáo Hội đang phải chịu sự thống trị của một chính quyền phản động tột cùng khi nó đang quay lưng lại với chính đồng bào mình mà lại hướng mặt, bắt tay với những kẻ thù của dân tộc.

Bấm vào hình để xem toàn tập
80919TKStoi27.jpg

Dù đêm đen hiểm nguy gian khó, giáo dân vẫn kiên tâm cầu nguyện.

Tôi hạnh phúc vì được đến Toà Khâm Sứ để cùng chia sẻ lời kinh tiếng hát với anh em mình trong tiếng còi xe cảnh sát hú liên tục từng hồi dài, trước sự hung hăng sục xạo từng bấy chó nghiệp vụ, trong ánh mắt và những cái cười đắc thắng của từng đoàn cảnh sát các loại chung quanh chúng tôi. Tôi thấy bên mình tái hiện hình ảnh buổi chiều nao Chúa Trời bị xử tử trên thập giá quạnh hiu trên Núi Sọ gần 2000 năm trước.

Tôi hạnh phúc vì được cùng trẻ già lớn bé nam phụ lão ấu nức nở nghẹn ngào trong những hàng nước mắt mà môi miệng vẫn cố giữ lấy âm vang thánh thót của niềm tin, tình yêu và niềm hy vọng qua những bài thánh ca du dương thánh thót cũng những lời kinh hiền hoà.

Nhìn cả một rừng người trong ánh nến rực hồng đối diện với hàng trăm cảnh sát trang bị tận răng đang hung hăng trước mặt như sư tử gầm théo rảo quanh tìm ồi cắn xé, tôi thầm nhủ rằng: “Chúa ơi! Đẹp quá! Mẹ ơi! Đẹp quá! Có bao giờ Giáo Hội của con đẹp thế này chăng? Có bao giờ những con người nhỏ bé nghèo hèn là chúng con đây lại toả sáng một tình yêu và một sức mạnh như thế này chăng? Sức mạnh của lời nguyện cầu của bất bạo động. Có bao giờ tư cách chứng nhân cho công lý và sự thật của anh chị em con lại trở nên tỏ tường như thế này chăng? Có khi nào “chính quyền” lại lộ rõ tính chất “tà quyền” gian trá và độc ác như lúc này chăng?

Nghe nói chiều nay chính quyền lại vẫn tiếp tục cho cấp phường vào áp lực buộc chấm dứt cầu nguyện ở khu vực Toà Tổng Giám Mục. Chính quyền có thể thi hành nhiều điều thất đức bằng vũ lực trong mầu áo loè loẹt của con hát phường chèo, nhưng làm sao có thể dập tắt được ngọn lửa nguyện cầu mà Thiên Chúa đã thắp lên trong tim mỗi tín hữu? Làm sao có thể che dấu được bản chất dã man tham tàn trong con mắt lương tri nhân loại soi chiếu trong chiều sài lịch sử?

Tôi tính rút khỏi đoàn người cầu nguyện lúc 23 giờ giữa lời kinh hoà bính vẫn tha thiết trong đêm. Nhưng làm sao tôi có thể cất bước trở về khi hàng đoàn người từ các vùng quê và thành thị vẫn đang tấp nập vượt qua các trạm gác tiến về Toà TGM. Họ từ xứ họ nào và tỉnh thành nào tôi không biết, nhưng như thánh Gioan tôi biết “họ từ đau khổ mà đến”. Đêm này sẽ là đêm vượt qua của họ. Đêm cuối cùng hay đêm đầu tiên, cả họ và tôi đều không biết, vì kinh nghiệm sống trong chế độ này cho tôi biết chẳng có gì là an toàn cả một khi anh đã có can đảm nói sự thật, sống theo sự thật và nhất là đòi hỏi sự thật trước một thế lực cao ngạo, dối trá mà lại cứ muốn thiên hạ tôn phong cho mình là bậc cứu tinh.

Hơn lúc nào hết, lúc này tôi mới cảm thấy thấm thía cái giá của sự thật là gì và khi Chúa Giêsu không chịu nghe theo ba cám dỗ ngọt ngào của Satan khi khởi đầu sứ vụ là lúc Ngài đã bước vào con đường chông chênh đầy bất trắc và hiểm nguy thế nào!.

Lạc Việt

URL: http://danchuausa.net/hiep-thong/mot-thoang-tam-tinh-trong-dem-vuot-qua-truoc-toa-kham-su/