Trích từ Dân Chúa

Đường hội thánh đi là đường vinh quang

Gioan Lê Quang Vinh

Chúng ta đã có dịp cùng suy tư về con đường Hội Thánh đi, và chúng ta đã thấy rõ đường Hội Thánh đi là đường Thập Giá, là đường khiêm hạ, nhưng chắc chắn chúng ta cũng phải quả quyết đường Hội Thánh đi là đường vinh quang, nơi mà ánh sáng vĩnh cửu của Thiên Chúa, Đấng Hội Thánh tôn thờ, chiếu giãi muôn ngàn đời mà không bàn tay gian tà nào che lấp được.

Hội Thánh được thành lập khi nào? Cha Bùi Đức Sinh O.P., trong tác phẩm Lịch Sử Giáo Hội Công Giáo, đã viết: “Nếu Giáo hội Công giáo định nghĩa là một khối tín hữu vây quanh Chúa Cứu Thế và vâng lời Người, thì Giáo hội đã có từ khi bốn dân chài: Phêrô và Anrê, Giacôbê và Gioan, đáp lời mời của Chúa Giêsu bỏ thuyền lưới tại hồ Galilêa, để trở thành những“ngư ông câu người” (Mt. 4, 18-22).

Tác giả viết tiếp: “Theo các nhà thần học, Giáo hội được thành lập vào buổi sáng ngày Chúa Thánh Thần Hiện xuống, khi thánh Phêrô và các Tông đồ được tràn đầy ơn Thánh Thần, mạnh dạn làm chứng nhân về sự Chúa sống lại, lên Trời, trước công chúng từ bốn phương kéo về Giêrusalem nhân ngày lễ “Ngũ Tuần” (Cv 2, 1-4)

Như thế, Hội Thánh có giai đoạn là một Hội Thánh thầm lặng, được giáo huấn bằng Lời và hành động mạnh mẽ của Đức Kytô để Hội Thánh ấy được chuẩn bị và thanh luyện, nhưng từ ngày Phục Sinh, đặc biệt là từ ngày Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, Hội mà Đức Giêsu sáng lập trở thành Hội Thánh vinh quang và can đảm làm chứng cho Chân lý và Công lý giữa một thế gian bị ác thần cố giành quyền điều khiển.

Philatô và Hêrôđê đại diện cho thế gian nhu nhược và tàn nhẫn. Các ông nhu nhược khi biết rằng Giêsu là người công chính và Baraba là tội phạm mà vẫn phải kết án Giêsu vì các ông sợ công chúng, một công chúng bị kích động bởi tà quyền. (Thời nào cũng có một loại công chúng sống cho bóng tối). Ông tàn nhẫn khi ông truyền kết án dã man Đấng Công chính là Vua mọi người công chính.

Ngày Phục Sinh là ngày mà mọi gian tà phải trả lẽ. Ngày ấy Hêrôđê và Philatô phải hối tiếc vì những quyết định vô thần của mình. Nhưng tôi tớ ma quỉ có đời nào nhận mình lầm, bởi lẽ bản chất của Satan là luôn khẳng định mình là đỉnh cao của chân lý, trong khi chính đầu mục của quỉ tự trong thâm tâm đã thấy mình ngu muội ngay từ lúc một Tổng lãnh Thiên Thần kêu lên “Michael” (Ai bằng Thiên Chúa?)

Ngày Đức Kytô Phục Sinh, thiên hạ chiêm ngắm ba yếu tố: ánh sáng, màu trắng tinh khiết và sự nhẹ nhàng thanh thoát, ba yếu tố của thân mình mầu nhiệm Đức Kytô Phục Sinh. Giáo Lý Công Giáo dạy rằng Hội Thánh là thân mình mầu nhiệm Đức Kytô, thân mình bầm dập “không còn hình tượng người ta nữa” như Iasaia tiên báo, nhưng đồng thời cũng là thân mình vinh quang của ngày biến hình trên núi Tabor. Do vậy, Hội Thánh cũng là Hội của màu trắng tinh khiết, của sự nhẹ nhàng thanh thoát và của “ánh sáng cho muôn dân”.

Vâng, Hội Thánh là Hội của vinh quang. Khi các nhà thiên văn khám phá một vì sao, họ góp phần làm cho nhân loại nhìn thấy ánh sáng của vì sao. Hội Thánh là nhà thiên văn khám phá ánh sao muôn đời của Đấng Cứu độ trần gian, và trong Đêm Vọng Phục Sinh, Hội Thánh chiếu ánh sao ấy vào nhân gian: “Ánh sáng Chúa Kytô”.

Thế nhưng trong Đêm Thánh ấy, chỉ một phần nhân loại được cứu độ reo vang: “Tạ ơn Chúa”. Còn một phần khác lại chế nhạo: “Chúa chúng nó ở đâu?”. Hơn nữa, kẻ ác còn đến từng tâm hồn và rỉ rả rằng chẳng có Thiên Chúa nào cả, mà chỉ có những con người to lớn vốn là người trần tục làm chủ lịch sử! Chúng còn chạy lăng xăng để mong xô ngã Thánh Giá Đấng Cứu độ trần gian. Thật tội nghiệp cho những con người không biết phận mình hèn kém.

Thập giá hành hình trên đồi xưa có thể bị xô ngã hay bị hạ xuống. Nhưng Thánh Giá Đức Giêsu thì muôn ngàn đời không bao giờ còn quyền lực nào xô ngã nổi vì đã được bảo chứng bằng ánh vinh quang ngày Người sống lại. Kẻ nào manh tâm định đạp ngã Thánh giá là “giơ chân đạp mũi nhọn” và lập tức đón nhận án phạt kinh khiếp nhất.

Đường Hội Thánh đi là đường vinh quang vì có cờ Thánh Giá. Người La mã cổ đại rùng mình khi thấy hình thập tự giống như người Mỹ nhìn thấy ghế điện, còn hơn người Việt nghe từ “kinh tế mới”, “cải tạo tư sản”. Nhưng khi Đấng Cứu thế giang tay trên thập tự, thì thập tự biến thành Thánh Giá, đau thương biến thành vinh quang nuớc Trời và trở nên ngày hiển trị.

Đường Hội Thánh đi là đường vinh quang vì đó là con đường khiêm hạ và thập hình. Chúa Giêsu bảo: “Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên” và “con đường hẹp dẫn đến vinh quang”. Chúa Giêsu đã thách thức người Do thái hãy phá huỷ Đền Thờ là chính Người, và Người sẽ xây dựng lại sau ba ngày. Họ không những không tin mà còn cười nhạo Người.

Tiếng cười nhạo ấy hai ngàn năm sau còn vang mãi với bao ê chề dành cho những kẻ đứng trong bóng tối để ủng hộ Satan. Tiếng cười ấy vang lên và bảo “Giáo Hội Công Giáo được bao binh đoàn?”. Lời tiên báo của Mẹ Maria “Trái Tim Mẹ sẽ thắng” cũng bị tiếng cười ấy ngạo nghễ nhạo báng. Khi Hội Thánh chứng minh sức mạnh của mình, sức mạnh từ Trái Tim bị đâm thâu của Đấng bị đóng đinh và từ Trái Tim đồng công của Mẹ Maria, tiếng cười ấy nghẹn ngào trốn vào phía sau quỉ vương hoả ngục.

Nếu đường Hội Thánh đi là đường vinh quang thì đã đến lúc con cái Giáo Hội, từ người mục tử cho đến từng con chiên nhỏ bé, chẳng còn gì phải sợ hãi. Nhiều năm qua dường như Hội Thánh Việt nam vẫn như những môn đệ đầu tiên, lúc thì e dè, lúc thì sợ sệt, thậm chí có khi chiên bị đánh tan đàn mà chủ chăn vẫn hiền lành hơn cả chiên con. Vinh quang đâu? Lòng tin đâu? Phục Sinh đâu?

Đành rằng lòng tin là chuyện cá nhân. Nhưng vì những cá nhân được Chúa giao cho chủ chăn trông coi, cho nên không thể có chuyện Phêrô sợ sệt mà đoàn chiên hăm hở tiến bước. Phải là lúc Phêrô và Phaolô coi hình khổ và lao tù là dấu chứng của vinh quang, các ngài mới củng cố đức tin anh em mình.

Lạy Chúa, chúng con tôn thờ Thánh Giá Chúa và chúng con tôn vinh Phục Sinh Chúa. Xin cho ánh vinh quang của ngày Phục Sinh củng cố đức tin của mọi người trong Hội Thánh Chúa.

Gioan Lê Quang Vinh

URL: http://danchuausa.net/hiep-thong/duong-hoi-thanh-di-la-duong-vinh-quang/