Trích từ Dân Chúa

Một em bé sinh ra tật nguyền chỉ biết cười, một thiên thần đã bay về với Chúa

Nguyễn Xuân Trường

BẮC NINH -- Ngày 14 tháng hai năm 1990, một bé trai đã chào đời trong một gia đình Công giáo tại xứ đạo Tử Nê, Bắc Ninh. Cả gia đình hân hoan đón nhận bé. Có điều lạ là, thường thì các em bé cất tiếng khóc chào đời, nhưng riêng bé trai này chào đời mà không khóc một tiếng nào. Nhờ dòng sữa mẹ yêu thương, bé lớn lên và giống bao trẻ em khác mọi sự, ngoại trừ tiếng khóc. Được gần một tháng, bố mẹ đem bé vào nhà thờ giáo xứ lãnh nhận bí tích Thanh Tẩy và đặt tên cho cháu là Đaminh Nguyễn Văn Tú.

Cháu Đaminh tú trong vòng tay yêu thương của Mẹ

Ngày tháng trôi, Tú lớn lên và trông cũng khá khôi ngô tuấn tú, có điều cháu không khóc, chỉ cười. Thấy cháu quá ngoan bố mẹ mừng nhưng cũng thấy là lạ. Lên một tuổi, rồi hai tuổi, Tú biết đi nhưng vẫn chưa biết nói. Bố mẹ Tú linh cảm dường như có điều chẳng lành cho cháu. Bố mẹ mang cháu đi bệnh viện để kiểm tra và bác sĩ nói Tú có lẽ chậm phát triển thôi, không lo. Thế nhưng, Tú lên bốn, lên năm mà vẫn chẳng nói được và lại không có khả năng tự ăn uống hay tự đi vệ sinh như những trẻ khác. Bố mẹ thực sự lo lắng và cuống quýt đem Tú đi khắp các bệnh viện tỉnh, bệnh viện trung ương kiểm tra, khám nghiệm. Kết quả bác sĩ chuẩn đoán Tú bị liệt não. Trí não của Tú dường như bị hỏng hoàn toàn. Y học bó tay không thể làm gì hơn cho cháu.

Bố mẹ rơm rớm nước mắt, ngậm ngùi mang con về. Nhìn con nhà người kháu khỉnh khôi ngô, trông con nhà mình cứ thấy ngơ ngơ làm cho lời ru ầu ơ của mẹ man mác một nỗi buồn. Thế nhưng, trong niềm tin, gia đình luôn xác tín con cái là phần thưởng Chúa ban, và giờ đây, chỉ còn biết phó dâng Tú cho lòng thương xót của Thiên Chúa.

Tháng ngày trôi, thân xác Tú ngày một to lớn. Tú ăn khỏe, uống khỏe như những trẻ em khác, chỉ có điều Tú vẫn không biết khóc, cứ cười suốt ngày. Thỉnh thoảng Tú bị yếu và co giật, gia đình lại đưa Tú đến bệnh viện chữa trị nhưng tình trạng khuyết tật trí não không hề được cải thiện. Tú không tự mình ăn được và đi lại không vững, rất dễ ngã. Càng lớn Tú càng khỏe và nghịch ngợm một cách vô hồn. Vì thế, luôn phải có người chăm sóc, trông nom Tú, nếu không, Tú dễ dàng làm hư hỏng, làm vỡ các đồ đạc trong gia đình. Và thậm chí Tú có thể quay lại vày vò những gì Tú vừa thải ra từ cơ thể Tú. Tú hồn nhiên nghịch phân như thể chơi đồ chơi! Tú không hề biết sự gì. Mẹ hỏi: Tú có thương mẹ không? Tú chỉ ơ ơ! Bố hỏi: Tú có thích đi học không? Tú cũng chỉ ơ ơ! Ông bảo: Tú chào ông đi nào. Tú cũng lại ơ ơ!

Khoảng từ năm 2003, Tú trở nên ngủ rất ít và thường xuyên lên cơn co giật. Vì vậy, hàng ngày, Tú phải uống thuốc để giảm bớt các cơn co giật. Một năm trở lại đây, sức khỏe của Tú yếu đi trông thấy, Tú chỉ nằm một chỗ, không còn nghịch năng động như những năm trước. Ngày 4 tết Mậu Tý vừa rồi, cha xứ Giuse Trần Đăng Can đã tới tận gia đình ban bí tích Xức Dầu bệnh nhân cho Tú.

Tú yếu dần, yếu dần. Và rồi, đúng 12 giờ 10 phút ngày 2 tháng 3 năm 2008, ngày chúa nhật, Chúa đã gọi Tú về Nhà Cha hưởng phúc với Ngài. Một thiên thần đã bay về với Chúa.

Tiễn biệt...

Suốt 18 năm trời, bố mẹ Tú thường ôm con vào lòng, thầm ước nguyện đứa con mình rứt ruột đẻ ra có thể một lần cất tiếng gọi bố ơi! mẹ ơi! Thế nhưng, Tú vẫn không hề lên tiếng! Để đến hôm nay, bố mẹ lại mếu máo nức nở gọi con ơi, ới con ơi!

Với con mắt duy vật, Tú chỉ là đứa trẻ tàn tật ăn hại, là gánh nặng cho gia đình, là đồ vô tích sự, bỏ đi. Nhưng với con mắt tin yêu, Tú luôn là quà tặng Chúa ban cho gia đình; Tú luôn là đứa con được bố mẹ, ông bà, cô dì chú bác, anh em và những nhà hảo tâm dành cho nhiều tình thương hơn những đứa trẻ khác. Dù không khôn ngoan như những đứa trẻ bình thường, nhưng Tú luôn mãi là hoa trái của tình yêu bố mẹ, luôn mãi là cục cưng của toàn thể gia đình.

Trong đời, ai cũng từng có lúc khóc, nhưng Tú thì không. Khi Tú giã từ cha mẹ và gia đình, bao người đã nức nở khóc thương xót xa cho tình thân ly biệt. Những dòng lệ lã chã tuôn rơi ấy không phải là những dòng nước mắt tuyệt vọng, mà là những dòng tình cảm yêu thương tuôn trào. Trong những giọt lệ ấy ta thấy ánh lên niềm hi vọng tin tưởng: Tú đã được Chúa gọi về với Ngài. Cả đời Tú là một đời hạnh phúc vì Tú chưa một lần cất tiếng khóc, chưa một lần phải rơi lệ. Cả một đời Tú chưa một lần chửi tục, chưa một lần có tư tưởng hay hành động thù ghét ai. Cho đến tận những ngày tháng cuối đời ở độ tuổi của chàng thanh niên 18 tuổi xuân, Tú vẫn cứ sống hồn nhiên như một trẻ thơ. Chúa Giêsu đã nói rằng: Ai nên giống trẻ thơ thì sẽ được vào Nước Trời. Vì thế, với tất cả niềm xác tín, chúng ta tin tưởng rằng: ngày Tú lìa đời là ngày ngập tràn ánh sáng, là ngày Tú trở thành một thiên thần bay thẳng về nhà Cha trên trời hưởng phúc. Khi còn ở trần gian, mọi người phải chăm sóc, phục vụ Tú, thì nay trong lòng Chúa yêu thương trên Nước Trời, Tú lại đang chăm sóc, phục vụ những người còn sống bằng những lời chuyển cầu tha thiết của Tú.

Hãy ca ngợi Chúa vì Chúa nhân từ,
Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương..

Nguyễn Xuân Trường

URL: http://danchuausa.net/giao-hoi-viet-nam/mot-em-be-sinh-ra-tat-nguyen-chi-biet-cuoi-mot-thien-than-da-bay-ve-voi-chua/