Trích từ Dân Chúa

Lộ Đức, giảng đường Tình Yêu

Justin Tường Vũ

LỘ ĐỨC 20.7.2010 - Theo định luật tự nhiện, bốn mùa Xuân, Hạ, Thu và Đông cứ nối tiếp nhau xoay vần. Tháng Bảy, Xuân tàn, con người và vạn vật hân hoan chào đón mùa hè vui tươi với tiết trời nắng ấm, hoa cỏ xanh tươi đầy màu sắc. Tâm hồn hớn hở tung tăng theo tiếng hót líu lo của những chú chim đang nhảy nhót chuyền cành. Bên bờ suối những dòng nước mát róc rách chảy; những chú ong, chị bướm đang vui đùa bên những cánh hoa rực rỡ. Những hình ảnh, âm thanh ấy đã họa lên một bức tranh thật xinh đẹp và sống động.

- Xem hình ảnh hành hương

Sau một năm học khá bận rộn và mùa thi căng thẳng, sinh viên chúng tôi lưu luyến chia tay nhau trong nhớ thương tình bạn. Người thì về thăm gia đình, người thân bạn bè, kẻ thì leo núi tiêu khiển; người thì đi thăm những danh lam thắng cảnh của thế giới, kẻ thì tắm biển phơi nắng. Riêng tôi, tôi chọn trung tâm hành hương Đức Mẹ Lộ-Đức (Pháp Quốc) làm nơi kính viếng, nghỉ ngơi và học hỏi: Kính viếng Hiền Mẫu Maria; nghỉ ngơi bên Chúa Giêsu; và học hỏi nơi chị thánh nhỏ Bernadette.

Lộ-Đức được phiên âm ra từ tiếng Pháp Lourdes. Đây là một thành phố nhỏ nằm trong dã núi Medi-Pyrénées thuộc miền Tây Nam nước Pháp, gần ranh giới với nước Tây Ban Nha. Lộ-Đức có diện tích 36,94 km², và dân số khoảng 15.254 (1. 1. 2007). Lộ-Đức là nơi Đức Mẹ Maria hiện ra với cô bé chăn chiên Bernadette; nó cũng là một trong những trung tâm hành hương lớn của người công giáo.

Theo sử sách ghi lại, Đức Maria đã hiện ra với thiếu nữ Bernadette mười tám lần trong một hang đá nhỏ, bên dòng suối mát - lần đầu tiên ngày 11 tháng Giêng năm 1858, và lần cuối cùng vào ngày 16 tháng Bảy trong năm - lúc đó cô bé 14 tuổi.

Đã từ lâu, tôi vẫn thường nghĩ rằng, Lô-Đức cũng là một trung tâm hành hương như bao trung tâm hành hương khác mà tôi cũng như mọi người từng đặt chân đến. Nhưng từ sân bay Lộ-Đức về đến trung tâm khoảng 20 phút xe Bus, tôi tận mắt nhìn thấy hai bên đường còn rất nhiều ngôi nhà thô xơ, nhỏ bé. Tôi chợt nghĩ, ngôi làng này đã như thế nào cách đây hơn 150 năm về trước. Con người chắc hẳn lắm khổ cực và vất vả trăm bề trong vùng hẻo lánh, khỉ ho cò gấy này. Chắc cũng vì lẽ đó mà Thiên Chúa đã đoái thương, nói cách khác Đức Mẹ Maria đã hiện ra với những con người ngèo khổ, đơn sơ, chất phát, đầy lòng thành tín, yêu mến nhau và yêu mến Thiên Chúa.

Dừng chân ngay cổng chính trung tâm, khách hành hương sẽ nhìn thấy tổng quát một quảng trường rộng lớn, ở giữa là tượng Đức Mẹ đứng chấp tay, mĩm cười nhìn đoàn con từ khắp năm châu, bốn bể về bên Mẹ. Bên ngọn đồi xanh là Vương Cung Thánh Đường Mân-Côi với nền kiến trúc hiện đại, với ba tháp cao chót vót lên tận trời xanh. Đặc biệt, bàn thờ chính của Vương Cung Thánh Đường được xây trên hang đá, nơi Đức Mẹ đã hiện ra. Hai bên hông Vương Cung Thánh Đường là hai cầu thang chạy từ cao xuống thấp, tựa như hai cánh tay của Mẹ hiền dang rộng ôm ấp đoàn con yêu dấu của mình. Tại quảng trường này, vào lúc 21 giờ mỗi tối, đều diễn ra cuộc rước nến trọng thể, trong lúc mọi tín hữu vừa rước, vừa đọc kinh Mân-Côi bằng nhiều thứ tiếng khác nhau. Đông đảo như một đạo binh, nhưng rất trật tự, nghiêm trang, sốt sắng và linh thiêng. Ánh lung linh của hàng ngàn ngọn nến đã góp lại tạo thành một biển lửa giữa màng đêm tối. Sau khi các Giám mục, Linh mục ban phép lành kết thúc cuộc rước kiệu, mọi người bắt tay nhau siết chặt tình thân ái, trao ban tình yêu mến và cầu chúc bình an.

Phía bên trái con đường chính là đại Vương Cung Thánh Đường Pio X, ngôi thánh đường này được kiến trúc một cách đặc biệt dưới lòng đất, có thể chứa khoảng 25 000 người. Nơi đây, vào lúc 17 giờ mỗi ngày đều diễn ra cuộc rước và tôn vinh Thánh Thể. Cuộc rước bắt đầu từ bàn thờ ngoài trời, gần nhà nguyện Bernadette, bên kia bờ suối đối diện với Vương Cung Thánh Đường Mân-Côi. Hàng ngàn tín hữu sốt sắng tham gia đoàn rước. Thật cảm động khi nhìn thấy những bạn trẻ thiện nguyện viên giúp kéo và đẩy xe cho các bệnh nhân. Bàn thờ được thiết kế cao nằm ngay giữa lòng nhà thờ, để mọi người có thể nhìn thấy rõ và tôn thờ Thánh Thể với lòng kính mến trong điệu nhạc du dương của tiếng đàn đại dương cầm. Tại đây, vào mỗi Chúa Nhật cũng diễn ra Thánh Lễ quốc tế. Ngôn ngữ chính của phụng vụ là tiếng La Tinh; các bài đọc Thánh thư, Tin Mừng và lời nguyện được đọc và công bố bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau. Khách hành hương quá đông, nên ngày đó nhiều người đã không có chỗ ngồi, phải đứng trên các hành lang. Thánh Lễ qui tụ mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, với nhiều nền văn hóa, ngôn ngữ khác nhau. Tại đây chúng tôi được liên kết lại với nhau như anh em trong một đại gia đình Giáo hội yêu thương. Vì mọi người cùng ăn một tấm bánh Thánh Thể, và cùng uống một chén Máu Thánh Chúa Kitô.

Điểm chính của trung tâm hành hương, không gì khác đó là hang núi Đức Mẹ Lộ-Đức, nơi Đức Maria đã hiện ra với Bernadette năm xưa. Tại đây được đặt một tượng Đức Maria hiền dịu, chắp tay mĩm cười nhìn đoàn con qui tụ và cầu nguyện bên Mẹ. Suốt ngày lẫn đêm, không lúc nào không có người quì gối hay ngồi trước nhan Mẹ. Mỗi người đến đây, dù họ là ai, giàu sang phú quí hay quyền cao chức trọng, hay là những con người bần cùng đói khổ, bệnh tật, đều mang trong lòng, trong trái tim những tâm tình, nỗi niềm riêng muốn chia sẻ, dâng hiến và cầu xin nơi Mẹ. Thật cảm động khi nhìn thấy những con người đơn sơ, đầy lòng thành tín và mến yêu. Họ là những người đến từ khắp nơi trên thế giới; họ là những con người đau khổ, bệnh tật về thể xác phải ngồi xe lăn, sức khỏe không đủ thốt lên một lời, nhưng trái tim họ đã rung động và nói thay cho miệng lưỡi họ; họ là những người yếu đuối và tật nguyền về tâm linh, họ thinh lặng trước sự trong trắng, thánh thiện của Mẹ Maria và chị thánh Bernadette, để tâm hồn được bình an, thanh thản. Tại hang đá này, vào lúc 23 giờ mỗi đêm đều diễn ra Thánh Lễ cho các tín hữu hành hương. Trong đêm khuya tĩnh mịch, tôi thinh lặng nhìn ngắm dung nhan Mẹ và Chúa Giêsu qua những con người đau khổ, bần cùng, đói rách. Qua Mẹ tôi dâng những con người bất hạnh như của lễ cao quí trên bàn thờ lên Thiên Chúa Tình Yêu; tôi cũng dâng lên Ngài những người thân, bạn bè cùng những ước mơ và công việc của họ. Nhìn xung quanh tôi bắt gặp những khuôn mặt bình an và trầm lắng, có lẽ họ cũng cùng một ước mơ là: “BÌNH AN”.

Bên cạnh Vương Cung Thánh Đường Mân-Côi và trước hang Đức Mẹ Maria có một dòng suối cạn, nước mát trong xanh cứ suôi chảy róc rách về một nơi xa xăm nào đó. Hai bên bờ là những con đường nhựa râm bóng cây, thật là bình an và thi vị khi bách bộ trên những con đường này. Ngồi dưới gốc cây sát mép nước, bạn có thể nhìn thấy những viên đá cụi sáng óng ánh dưới lòng suối. Tôi tự nghĩ, nếu chúng ta có thể để cho những gánh nặng, đau khổ, bất hạnh và cả tội lỗi cùng xuôi theo dòng nước, thì chúng ta có thể trở nên trong xanh, tươi mát và hiền hoà như dòng suối nhỏ này. Và từ đó sự sống của Bình An và Tình Yêu sẽ vươn lên và râm mát cho đời. Ước mong cho điều ấy thành hiện thực!

Bên phải Vương Cung Thánh Đường Mân-Côi là một ngọn núi vừa đủ cao, nơi đây có Chặng đàng Thánh giá với những bức tượng cao to hơn người thường. Vẽ mỹ thuật đầy ấn tượng diễn tả sống động những tâm tình, tình cảm và ngay cả hành động qua từng khuôn mặt và hình dáng của từng nhân vật. Khách hành hương sẽ bước đi trên con đường đất đá lõm chõm, dốc lên xuống. Chặng đường dài đủ làm cho sức trẻ mệt thở dốc, người cao niên và bệnh tật thì thật khó khăn trong những bước chân, tất cả mời gọi chúng ta thông hiệp vào cuộc khổ nạn và chịu chết của Chúa Giêsu. Cuối con đường là chặng thứ mười lăm, một phiến đá tròn lớn được lăn ra khỏi cửa mộ, bên trong là ngôi mộ trống, Chúa Giêsu đã phục sinh từ cõi chết.

Một hình ảnh đã làm tôi xúc động mạnh từ khi mới đặt chân đến Lộ-Đức, đó là hình ảnh những thiện nguyện viện. Họ là những người thuộc nhiều lứa tuổi khác nhau đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ tự nguyện đến đây để phục vụ khách hành hương trong nhiều công việc khác nhau: nghi lễ, trật tự, hướng dẫn và giúp các đoàn hành hương tìm hiểu và sống tâm linh, đưa đón các bệnh nhân từ phi trường cũng như sân ga, giúp chăm sóc các bệnh nhân liệt không thể đi được phải nằm hoặc ngồi trên xe lăn. Nhìn các bạn trẻ tuổi mười chín đôi mươi hì hục kéo và đẩy những chiếc xe bệnh nhân trên những con đường dốc, mồ hôi nhảy nhụa giữa trưa hè nắng chói chang, nhưng gương mặt họ luôn tươi với nụ cười trên môi. Lòng tôi cảm phục họ. Tôi cảm phục và biết ơn các bạn, vì các bạn đã tự nguyện phục vụ những người bệnh tật và đau khổ. Các bạn đã dạy cho tôi bài học Tình Yêu vô vị lợi. Các bạn chính là lời chứng hùng hồn nhất cho Tin Mừng Đức Giêsu Kitô, Đấng đau khổ, chịu chết và phục sinh để cứu độ con người. Các bạn không nói một lời nào, nhưng tin mừng ấy sẽ thấp nhập một cách mạnh mẽ vào lòng của con người, tin mừng ấy sẽ vang rộng khắp nơi trong mọi thời đại.

Những ngày hành hương kính viếng Đức Mẹ Maria, Hiền Mẫu của Giáo hội, Hiền Mẫu của từng người tín hữu, cũng kết thúc theo chương trình, tôi phải trở về với cuộc sống thường ngày nơi mình đang sống và công việc mình làm. Rời trung tâm hành hương mà lòng đầy lưu luyến. Ra đi và tạm biệt Lộ-Đức, nhưng đó chỉ là tạm xa cách trong không gian và thời gian. Một cách văn chương hơn “tuy xa mà gần, tuy gần mà xa”. Có một điều cao cả hơn là tâm hồn tôi vẫn hiện diện tại nơi đất thánh này. Nói cách khác, tôi mang theo tình yêu của Thiên Chúa qua Mẹ Maria; tình yêu phục vụ của những thiện nguyện viên nhiệt tình dễ mến; mang theo cả những nỗi đau về thể xác cũng như tâm linh của mọi người. Tôi mang theo báu vật quí giá đó là “NỤ CƯỜI”, bài học đầu tiên mà Mẹ Maria đã dạy cho chị Bernadette. “Mĩm cười” như một quà tặng dành cho những người xung quanh, nhất là những con người đau khổ: Mĩm cười trước những thách đố và khó khăn của cuộc sống. Hãy cười, bạn sẽ thấy được sức mạnh và nhiệm mầu cứu chữa tâm hồn và thể xác. Tạm biệt Giảng Đường Yêu Thương và hẹn gặp lại!

Lộ-Đức, 15-20. 7. 2010

Justin Tường Vũ

URL: http://danchuausa.net/duc-me/lo-duc-giang-duong-tinh-yeu/