Trích từ Dân Chúa

Cảm thương quá !

Người Giồng Trôm

Đến giờ bác sĩ đang khám bệnh, bỉ nhân ra hành lang cho thoáng. Một bệnh nhân chắc có lẽ được khám xong nên ra phía ngoài hành lang để ăn bữa sáng vì phía ngoài hành lang có chiếc bàn dành cho bệnh nhân hay người nhà dùng bữa.

Chưa kịp mở nắp hộp cháo, bệnh nhân nói khá rõ tiếng :

- Anh Năm, cho em mượn 5 triệu đi ! Cuối tháng em trả ! Em đang ở bệnh viện nè ! Năn nỉ Anh mà ! Kẹt quá phải gọi Anh ...

Lát sau, vào căn phòng nhỏ nơi có 5 chiếc giường sắt đang "cõng" 5 con người mang mỗi chứng bệnh khác nhau nhưng đa phần là sốt xuất huyết.

Cô bé đang mang thai nằm vật vưỡng có lẽ đau không người thân bên cạnh. Già mồm hỏi thăm thì được biết cô đi chăm con trên lầu 5 và chẳng hiểu sao giờ kiệt sức. Thế là bà ngoại vào chăm cháu còn mẹ thì phải dời xuống lầu 2 an dưỡng.

Đang khi đó, chú bé nằm ở giường bên góc loay hoay tìm chiếc điện thoại đang "trốn tìm" đâu đó. Khi tìm được, tai tôi nghe rõ vì ở cạnh bên :

- Anh ơi ! Chút cho em mượn đỡ 8 triệu đi. Em đang nằm bệnh viện nè ...

Điện thoại vừa dứt, trong tâm tình chia sẻ, hỏi ra thì được biết chú em còn trẻ nhưng vừa qua cơn ngất tim khá nặng. Hiện đang mang trong mình chiếc máy đo tim 24 giờ. Người mẹ vừa đi đâu đó ra khỏi cửa. Chú em lại phải chạy vạy để mượn tiền tạm ứng mà nhân viên y tế vừa đưa.

Lòng nặng trĩu bên người em đau ốm lại nghe được đâu đó bên tai mình những mảnh đời bất hạnh. Họ cũng là người đó chứ ! Thế nhưng rồi nằm viện họ phải chơi vơi. Chợt nhớ đến câu nói của ai đó được đăng tải trên mặt báo : "Cay đắng lắm chứ ! Có khi tìm 50 tỷ nhưng không thấy".

Và, chợt nhớ chiều ngày người em xuất viện, hỏi nhờ con bé gần làng mua ít thức ăn chiều mang vô hộ. Ngậm ngùi khi vừa buông điện thoại khi nghe nói : "Con hết tiền rồi ma ơi ! Chiều nay con đưa cho em con 280 ngàn đi thay cái bình acquy rồi ma ! Con chỉ còn đủ tiền mua bánh căn thôi à !"

Nghèn nghẹn làm sao đó không diễn tả ! Mỗi tháng đi phụ dạy lương đâu nghe được 2 triệu với đủ mọi thứ để lo.

Thế đó ! Cuộc đời quanh ta vẫn còn đó bao nỗi vất vả mưu sinh để rồi khi nhìn xuống mình vẫn thấy còn nhiều mảnh đời bất hạnh.

Chiều về, từng bước trĩu nặng lên thánh đường nguy nga lộng lẫy. Phải chăng đây là nơi tôn thờ một Thiên Chúa hạ mình xuống với trần gian chăng ?

Lung linh quá ! Lộng lẫy quá ! Hoành tráng quá ! Chói chang quá ! Nhưng khi nhìn xuống thì mặt mũi tèm lem tuốt luốc và thậm chí còn vương mùi áo mốc nữa. Làm sao lòng có thể an yên khi nhìn những mảnh đời như vậy ở chung quanh.

Vẫn mong và rất mong hiện diện với Chúa nơi nhưng "căn chòi" mục nát. Giản đơn là ở nơi đấy mình dễ gặp Chúa hơn chăng ? Nhiều khi lòng tự nhủ mình sẽ làm điều gì đó nhưng rồi giới hạn bất lực vẫn bao quanh.

Lòng vẫn ước mong Chúa có nơi thờ phượng xứng đáng hơn một chút nhưng lửa cũng chẳng còn. Thôi thì cứ như vậy với Chúa suốt thời gian. Và hình như như thế thì mình lại cảm được phận của người bất hạnh hơn và lại gần gũi với họ hơn.

Lực bất tòng tâm và lòng nặng trĩu với những cuộc đời như thế và tự hỏi tại sao khoảng cách giàu nghèo ngày càng xa cách. Có người thì cầm tiền bạc tỷ nhưng vẫn cảm thấy thiếu và cũng có đó những con người cần dăm ba triệu sao không thấy.

Thật sự có những lúc lòng muốn buông xuôi tất cả vì trống vắng tất cả. Có những lúc tự hỏi rằng cuộc đời của những mảnh đời lem luốc, của những bệnh nhân đang nằm quay quắt trên giường bệnh mà không còn kinh phí sẽ đi về đâu

Nhìn như thế, thấy như thế để lòng tự nhủ rằng mình vẫn còn may mắn hơn nhiều người lắm ! Chẳng có gì phải than thân trách phận vì lẽ khi nằm xuống thì ai cũng như ai, tay trắng hoàn trắng tay. Hơn thua, lợi danh để làm gì vì tất cả khi nằm xuống phải để lại cho người khác trong cõi nhân gian.

Người Giồng Trôm

URL: http://danchuausa.net//cam-thuong-qua/