Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Trái Tim Hiền Hòa

§ Nguyễn Đức Cung

Có lẽ đã lâu và lâu lắm. khi còn là học trò Tiểu học ở cuối phố Huế đầu phố Bạch Mai Hànội, ngoài tài sản là những hòn bi và những con quay bằng xừng, vào lúc đó tôi biết có hai bảo vật mà tôi cho rằng nắm chắc trong tay không bao giờ có thể mất được: Đó là mẹ tôi và cô bé tên Hòa thua tôi một tuổi ở xế cửa nhà và học cùng trường Đại La.

11092007cung-bgduongk-.jpg

Tôi là út! chả hiểu vì bé nhất trong nhà hay vì mẹ biết không còn thêm ai nữa nên tôi được chiều chuộng trăm phần trăm! Đó là ở nhà; Đến trường ngoài những lúc đánh bi đánh đáo với đám bạn trai, thỉnh thoảng cô bé Hòa lại dúi cho viên kẹo bột ngọt lịm hoặc những qủa Nhót đã được cô bé chùi vào áo cho đi hết lớp bột trắng đến khi qủa Nhót trở thành mầu hồng dịu dàng, mềm mại ngòn ngọt chua chua: tuyệt cú!!

Một ngày 1954 Bố cho biết: "nhà mình sẽ tạm dọn vào trong Nam” Tôi sang nhà Hòa gửi cô bé cái đàn vĩ cầm và hẹn vài tháng sau bố sẽ dọn về.

Vào miền Nam hai năm sau mẹ qua đời. Tôi hỏi bố khi nào mình dọn về HàNội, bố nói: " chắc không lâu lắm".

Trong có hai năm trời tôi đã trở thành một cậu bé bị phá sản!

Tôi thương bố và tôi thương tôi, nên trở thành một tay học "gạo"(*): Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Luật Khoa, làm thẳng một lèo. Và những năm 60 với cái bằng đại học và sự cần cù cộng thêm những may mắn (tôi vẫn nghĩ mẹ phù hộ thằng út) Sự nghiệp cứ thăng tiến một cách êm du. Tiền bạc có lúc nhiều lúc ít, bạn bè có người yêu có người ganh ghét. Nhưng tịu chung lúc nào cũng yên tâm và cho rằng bảo vật của tôi bây giờ là cái kiến thức và sự cặm cụi mài dùi đèn sách trong những năm tháng qua.

Năm 1954 bố dọn nhà từ Bắc vào Nam.

Năm 1975 tôi bỏ nhà từ ViệtNam qua Mỹ. Có sáu tiếng đồng hồ để quyết định ra đi hay ở lại. Cơ quan di tản ra lệnh hành trang không được qúa 3 kílô mỗi đầu người. Tài sản hai vợ chồng gây dựng mười năm trời nay dồn vào vài chục kílô. Tôi để nhà tôi quyết định cái gì đem theo, cái gì bỏ lại, chỉ có một món duy nhất tôi bỏ vào bọc tị nạn đó là hồ sơ bằng cấp. Còn gì nhẹ hơn? và gía trị hơn? Tôi cho đó là bảo vật.

Thế rồi đảo Guam, Fort Chaffe Arkansas, Washington D.C. Chỉ trong vòng sáu tháng, cái bảo vật tôi mang theo chỉ còn là món đồ kỷ niệm.

Trong vòng 20 năm 1954-1975 tôi đã phá sản hai lần.

Thương nhà tôi, thương gia đình và tôi thương tôi. Hai mươi năm trước, lần phá sản đầu thành cậu bé học “gạo”. Lần này trở thành một anh vừa học “gạo” vừa kiếm gạo.

Trưởng thành hơn, nên không chọn cái bằng đại học thứ hai “gạo” được ở bên Mỹ cũng như công ăn việc làm là bảo vật nữa.

Bảo vật tôi chọn kỳ này là sự Tự Do và An Lành của Hoa Kỳ, một quê hương mới của gia đình tôi. Không ở đâu hơn đây.Tự do thênh thang, muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, muốn nghĩ gì thì nghĩ..miễn là hợp pháp. Về đời sống sức khỏe đã có những y cụ tối tân nhất, y dược và chuyên gia y khoa tài ba nhất. Về an ninh hàng ngày chỉ cần nhấc điện thoại là có cấp cứu tận nhà. Về an ninh quốc phòng chẳng nước nào trên thế giới muốn gây hấn với Hoa Kỳ, một siêu cường về quân sự.

Trong suốt mấy chục năm qua, tôi vẫn tự khen mình đã biết chọn báu vật vững vàng.

9/11/2001 Lần đầu tiên hơn 200 năm trong lịch sử, Hoa Kỳ bị bọn khủng bố tấn công ngay tại Bộ chỉ huy quốc phòng ( Ngũ Giác Đài )và Trung tâm thương mại đầu não ở Nữu Ước( Newyork ) gây tử vong trên 3000 dân trong vòng một tiếng đồng hồ.

Cuộc khủng bố man dại lần đầu tiên nhằm vào thường dân đã làm rung động cả thế giới văn minh và dĩ nhiên xững xờ, kinh hoàng từ 280 triệu dân đến chính quyền. Ngay lập tức không phận toàn lãnh thổ Hoa Kỳ mọi máy bay dân sự đều bị cấm, bất tuân lệnh sẽ bị bắn hạ lập tức. Các biên giới, bờ duyên hải đóng cửa và trong tình trạng báo động. Vài ngày sau đó quân khủng bố đe dọa sẽ dùng bom vi trùng qua đủ mọi phương tiện như máy bay nhỏ, hỏa xa, bưu điện. v..v.

Biến cố 9/11 đã làm thay đổi nếp sống hàng ngày của 280 triệu dân. Mới ngày hôm trước an lành tự do nhất toàn cầu, hôm sau trở thành dè dặt lo âu và bất an.

Sau biến cố, tôi thương chính phủ,tôi thương Nữu Ước, Hoa Thịnh Đốn và tôi lại thương tôi.

Ngồi duyệt lại các bảo vật đã chọn từ xưa tới nay, tôi trở nên bối rối và tôi cầu nguyện. Rồi mỉm cười với chính mình và tìm lại sự an bình trong tâm hồn; Vì rút cục tất cả những bảo vật đã chọn từ nhỏ tới nay tưởng rằng đã mất, thực ra vẫn còn mãi trong trái tim hiền hòa của tôi.

Nguyễn Đức Cung

* “học gạo” tiếng lóng chỉ việc học chăm, rất chăm như việc đi kiếm gạo ăn.

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 11.09.2007. 17:58