Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Cần có vài điều với tờ Sài gòn Giáo Phóng

§ JB Nguyễn Hữu Vinh

CẦN CÓ VÀI ĐIỀU VỚI TỜ SÀI GÒN GIẢI PHÓNG

Những điều báo SGGP không bao giờ hiểu được

Trên báo Sài gòn giải phóng online ngày 14/8/2008 có bài viết: “Đã đến lúc kết thúc vụ vi phạm pháp luật ở khu vực 178 Nguyễn Lương Bằng (Hà Nội)” của tác giả Văn Phúc. Bài báo ngắn, nhưng có nhiều điều khuất tất, có nhiều câu loạn ngôn và có nêu những điều khó hiểu. Bài báo viết:

”- Điều kỳ lạ ở chỗ, những người đang tụ tập tại địa điểm này lại không hẳn là giáo dân của Giáo xứ Thái Hà. Lẽ nào, giáo dân ở các giáo xứ mãi tận tỉnh Hòa Bình, Nam Định, Thanh Hóa… trong đó có cả đồng bào dân tộc thiểu số… lại tìm về tận Giáo xứ Thái Hà của Hà Nội để đòi mở rộng khuôn viên nơi thờ tự? Chính họ cũng thừa hiểu rằng, có đòi được đất thì họ cũng chẳng bao giờ có điều kiện về tận đây để hành lễ, cầu nguyện.”

Đúng, có những điều tác giả không thể hiểu được, báo SGGP sẽ không bao giờ có thể hiểu được nếu vẫn với tư duy của mình là “vật chất quyết định ý thức” như lý thuyết của Chủ nghĩa Mác – Lê nin đã từng nói. Những giáo dân đó cũng rất hiểu điều bạn hiểu “có đòi được đất thì họ cũng chẳng bao giờ có điều kiện về đây để hành lễ, cầu nguyện” . Họ hiểu lắm chứ, và với họ, hiểu điều này thật đơn giản.

Những giáo dân đó, họ từ miền xa đến, họ từ nhiều nơi đến. Nhưng khi đến bất cứ nơi đâu có Thánh đường, có giáo dân, họ đều có cảm giác về nhà mình, và khi đến đó, họ sẵn sàng bảo vệ những giá trị văn hóa và tài sản của giáo hội bằng tất cả khả năng mình có thể.

Khi đến đó, họ được sống trong tình yêu thương chân thành của sự thật, của những người anh em, của chính tình cảm cha con trong một gia đình. Họ đã nguyện rằng: “Xin Chúa hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa”

Bởi vì họ có niềm tin. Họ biết rằng họ có chính nghĩa và đang đòi lại sự công bằng, công lý mà họ có nghĩa vụ phải làm nhân chứng, làm muối đất, làm ánh sáng. Họ sẵn sàng hi sinh bản thân, để cho những niềm vui đến cho mọi người khác, họ muốn “đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm”.

Bởi vì đơn giản họ là Người Công Giáo.

Bạn biết đấy, không chỉ giáo dân từ nơi xa, mà ngay cả những giáo dân của Giáo xứ Thái Hà, cũng không bao giờ hi vọng khi đòi được đất đó sẽ được chia chác mỗi người năm bảy tấc đất dù chỉ để gửi nắm xương tàn của mình.

Ngay cả các tu sĩ, các linh mục mà được hệ thống truyền thông biêu riếu, kết tội suốt mấy tháng qua, họ cũng chẳng được gì cho mình, họ chỉ ở vài năm lại đi đến nơi nào cần họ, không được chia đất làm nhà, không có vợ con để làm của hồi môn, của để dành.

Nhưng họ đã chấp nhận tất cả, để sự thật được rõ ràng, để công lý được thực thi, ánh sáng của chân lý được tỏ hiện, được sáng lên. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Có thể bạn và báo SGGP sẽ không hiểu căn nguyên nào làm cho những người chân yếu tay mềm kia lại có thể bất chấp tất cả, bất chấp bạo lực, đe dọa tù đày… để làm những công việc mà bạn có thể nói là “ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng”.

Tất cả những điều đó, có căn nguyên là Niềm Tin. Niềm tin của họ vào Thiên Chúa là tình yêu thương, là chân lý, là ánh sáng, là Sự thật. Đó là niềm tin của tinh thần người Công giáo.

Những người Công giáo có niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa của mình, họ bất chấp những đau khổ, bất chấp thiệt thòi và bạo lực cho bản thân, miễn là Sự thật và Công lý được sáng lên, được thực thi. Đó là những hi sinh, những chấp nhận mà những người như tác giả Văn Phúc và Báo SGGP sẽ không bao giờ hiểu được.

Bạn sẽ không bao giờ hiểu được niềm tin có sức mạnh như thế nào. Có những niềm tin trong sáng, mạnh mẽ có sức mạnh lâu dài và làm cho thế giới ngày càng hoàn thiện hơn, càng tốt đẹp hơn. Niềm tin đã biến quỷ dữ thành con người, đã biến thù thành bạn, biến bạo lực thành hòa bình.

Tiếc thay, vẫn có những niềm tin ngu muội vào vật chất, vào bạo lực, vào những thứ đen tối, ích kỷ của cá nhân. Niềm tin đó đã đưa xã hội vào chỗ suy đồi, con giết cha, cháu giết bà, học sinh đánh thầy giáo, thầy giáo cưỡng bức học sinh… dần dần biến xã hội thành một bầy thú với bản năng sinh tồn mà thôi. Tất cả những điều đó cũng do niềm tin vào sức mạnh của vật chất quyết định ý thức. Đó là thứ niềm tin làm băng hoại xã hội, tin vào những điều dối trá và bạo lực.

Tôi tin nếu là bạn, là báo SGGP, khi những chuyện không mắc mớ đến quyền lợi vật chất của mình, nếu có những chuyện khó khăn, bạo lực, đe dọa, thì dù bất cứ là với tài sản cơ quan, tài sản đất nước, lãnh thổ quốc gia, mà bạn không được hứa hẹn chia chác như những giáo dân kia, chắc các bạn cũng chuồn sớm.

Nhưng bạn và báo SGGP đã nhầm, không phải khi nào những ý nghĩ ích kỷ của mình, cũng là những ý nghĩ của người khác. Những giáo dân kia, có thể họ nghèo, họ ít học, nhưng tâm hồn họ cao và sáng hơn nhiều những tâm hồn ích kỷ.

Đó sẽ mãi mãi là những điều lạ lùng mà chắc tác giả và báo SGGP cũng không bao giờ hiểu được.

Tình thương đặt chưa đúng chỗ hay những giọt nước mắt cá sấu

Bài báo viết tiếp: - “Gần 1 tháng nay, nhiều người đã kiệt sức rồi. Nhìn họ thật đáng thương và nếu các linh mục nhà thờ Thái Hà có lương tâm và trách nhiệm thì các vị sẽ không để những con chiên của mình phải vất vả nhường ấy. Còn những giáo dân tội nghiệp kia, họ nghĩ gì? Càng xót xa hơn khi họ vẫn chưa biết rằng mình đã và đang tiếp tục bị lợi dụng, lừa mị”.

Xin cảm ơn những người đã có “lòng thương” đến những người giáo dân ở Thái Hà, quả là con người dù giả dối cũng có những lúc biết xúc động. Nhưng tình thương nên đặt đúng chỗ thì hơn.

Chẳng hạn, báo SGGP chắc sẽ thuyết phục hơn, khi thương những người dân Tiền Giang, Đồng Nai và các tỉnh khác kéo về khiếu kiện đất đai ở trước Văn phòng quốc hội phía Nam có những người không chỉ gần 1 tháng, mà cả chục năm. Báo SGGP biết rõ họ hơn những giáo dân ở Thái Hà. Những giáo dân về Thái Hà dù điều kiện còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng họ đang được sống trong những ngày đầy đủ tình yêu thương. Họ cảm thấy hạnh phúc khi được cống hiến, được vất vả như những việc cần thiết, như cái giá phải trả có công lý và hòa bình.

Ở đó, họ biết các tu sĩ, linh mục cũng đang ngày đêm vất vả với họ, vì quyền lợi của giáo hội cũng chính là của họ. Không như những người dân oan đã nói trên, đã phải vất vưởng kiếm sống nơi đô thành xa lạ để khiếu kiện mà chưa biết đến bao giờ đến được cửa công quyền. Trong khi những người đầy tớ của họ đang ngồi máy lạnh, ăn nhà hàng…

Sao bạn và báo SGGP không nói với công luận một điều để cho đời những người dân khiếu kiện đó đỡ phần nào bất hạnh? Dù họ đang ở nơi chỉ cách Tòa soạn báo SGGP chỉ mấy đoạn đường? Sao tận SG lại khóc mướn cho những giáo dân Hà Nội này. Phải chăng, SGGP đang sợ một ngày nào đó, những ánh sáng công lý sẽ được đốt lên sự thật và chiếu sáng mãi tận Sài Gòn chăng?

Nếu những giọt nước mắt kia là thực tâm, hãy kêu gọi cho những người dân đó, kể cả giáo dân ở Thái Hà đến cơ quan công quyền rằng: Hãy thực thi công lý, giải quyết ngay những vụ việc bằng chính Hiến pháp và pháp luật. Hãy chứng minh rằng, nhà nước này thật sự là nhà nước pháp quyền. Rằng nền dân chủ này chỉ cần bằng dân chủ tư sản, chưa cần gì gấp triệu lần như đã từng tuyên bố. Xin đừng giải quyết vụ việc bằng dùi cui, bằng súng đạn, hơi cay và nhà tù đối với những người cầu nguyện ôn hòa, với nhân dân của mình, vì đó là con đường không có lối ra.

Còn lừa mị ư? Xin bạn hãy xem lại khái niệm này, bởi nó không có ở đây, đừng áp đặt những hành động của mình cho người khác, đó là sự xúc phạm đến những giáo dân kia.

”- Không dừng lại ở đó, những kẻ chủ mưu còn lôi kéo, mời gọi các chức sắc tôn giáo ở các giáo xứ, giáo phận khác kéo về Thái Hà, tràn vào khu đất chẳng phải là một giáo đường, thánh thất tôn nghiêm để nguyện cầu, hành lễ, cổ xúy cho giáo dân tiếp tục dấn sâu vào việc vi phạm pháp luật.”

Điều này thì báo SGGP đã nhầm đối tượng, kẻ lôi kéo giáo dân khắp nơi đổ về Thái Hà như hiện nay, chính hệ thống truyền thông là thủ phạm, mà trong đó SGGP góp công rất lớn.

Những người đó về Thái Hà, khu đất đó chưa là một giáo đường, nhưng đất đó đã được Thánh hóa, đất đó đã là đất Thánh. Khu giáo đường ở đó, nếu không vì nạn đói năm 1945 mà số tiền đã phải dùng cứu trợ người dân, thì ở đó đã là một giáo đường hùng vĩ. Nếu thời thế không có những biến loạn đau đớn, thì ở đó sẽ là nơi của những người đau khổ đến trú ngụ và được an ủi.

”- Trên cơ sở pháp luật, UBND TP Hà Nội đã quyết định thu hồi toàn bộ mảnh đất mà các linh mục của nhà thờ Thái Hà đang tranh chấp để chuyển sang xây dựng các dự án phục vụ lợi ích công cộng.Trò chuyện với PV Báo SGGP, nhiều giáo dân ở chánh xứ Thái Hà bày tỏ hoàn toàn ủng hộ quyết định đó.”

Nếu UBND TP Hà Nội quyết định thu hồi khu đất, và chuyển sang cho Nhà thờ để xây dựng dự án phục vụ lợi ích công cộng là Nhà thờ, nhà nguyện, là nơi dành chăm sóc những người nghèo như giáo xứ Thái Hà đang đòi hỏi, thì điều bài báo nói trên đây hoàn toàn đúng. Giáo dân Thái Hà và khắp nơi sẽ ủng hộ quyết định này.

Nhưng, nếu như vẫn bổn cũ soạn lại là làm đường, làm công viên… như ý định của TP khi không thể để dự án cho Công ty Phú Điển chia lô bán nền được thực hiện vì giáo dân đã phát hiện, thì việc này hoàn toàn ngược lại. Và với ý nghĩa đó, thì điều này, chắc chắn báo SGGP đã bịa đặt, sao báo lại không nêu rõ danh tính những giáo dân nào đã bày tỏ như thế xem họ là ai? Có là giáo dân ở Thái Hà hay không? Hay đó là những giáo gian mà Công an Hà Nội đã mời đến hôm 5/9?

”- Đã đến lúc chính quyền cần phải xử lý nghiêm khắc, đưa những đối tượng chủ mưu ra trước ánh sáng pháp luật. Đó cũng là điều mà nhân dân chờ đợi, để kết thúc vụ cố tình gây rối an ninh trật tự tại nhà thờ giáo xứ Thái Hà hiện nay.”

Điều này, giáo dân Thái Hà hoàn toàn nhất trí và đã đề nghị đến 12 năm nay. Chính quyền, nhà nước cần phải trừng trị nghiêm khắc, những kẻ đã cố tình biến không thành có, biến khu đất của Nhà thờ thành đất tư nhân để chia chác mà không có cơ sở pháp luật, những kẻ chà đạp lên lợi ích cộng đồng, lợi ích nhân dân được hiến pháp và pháp luật bảo vệ.

Tất cả những vấn đề lộn xộn hiện nay, đều từ việc không chấp hành nghiêm chỉnh những gì đã được Hiến pháp và pháp luật quy định là “nơi thờ tự của các tôn giáo phải được nhà nước bảo hộ” .

Phải trừng trị và dẹp bỏ cách làm việc vô nguyên tắc luật pháp, làm ngược quy trình pháp luật như lời ông Phó Giám đốc Sở TN Môi trường và Nhà đất Hà nội nói sáng 17/9/2008 là: “nhà nước có chủ trương, rồi thực hiện, rồi sau đó mới ra thông tư, nghị định…” để giải thích cái văn bản về đất Thái Hà đã được giao cho Xí nghiệp Thảm len ngày 30/1/1961, rồi nói rằng linh mục Bích giao đất cho nhà nước vào ngày 24/10/1961 để thực hiện Thông tư số 73 ngày 7/7/1962 của Thủ tướng chính phủ?

Chắc rằng, trên thế giới này, và trong đất nước này không ai có quy trình làm việc của nhà nước như ông Phó Giám đốc sở này đã sáng tác ra nhằm bào chữa cho những điều sai trái lộn xộn trong các văn bản được đóng dấu quốc huy.

Chính những cách làm việc ngược đời đó đã gây hậu họa cho nhân dân, giáo dân cũng như các cơ quan công quyền, các cơ quan luật pháp hiện nay. Những cách làm việc đó của những người hưởng lương do nhân dân đóng góp, phải bị trừng trị.

Và một điều dễ thấy, những sai trái nào, cũng phải đến lúc sửa chữa, và khi sửa chữa, cần tính đến lợi ích của cộng đồng, của nhân dân mà không phải vì bất cứ lợi ích của một nhóm nhỏ nào trong đó.

Hà Nội, Ngày 19 tháng 9 năm 2008

JB Nguyễn Hữu Vinh

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 18.09.2008. 17:19