Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Về Bác tôi: ĐHY Phaolô Giuse Phạm Đình Tụng

§ Phạm Thanh Giang

Con là đứa cháu gái út của Đức Hồng Y. Con là Phạm Thanh Giang, con của ông Phạm Văn Từ. Ba của con và Đức Hồng Y là hai anh em cùng cha khác mẹ. Mùa hè hằng năm con vẫn thường ra Hà Nội thăm bác con. Hôm nay thì bác con đã đi rồi, con có một bài viết muốn gửi cho trang Dòng Chúa Cứu Thế, về những kỷ niệm bình dị với bác của con thôi.

Con nhớ những ngày hè thường được ra Hà Nội chơi. Hà Nội mùa hè khí hậu nóng nảy, lúc nào con cũng bị ốm vì không quen thời tiết. Nhưng Hà Nội đẹp. Và Hà Nội có người thân của con. Người thân của con, nhưng lúc nào con cũng gọi bằng một chức danh cao trọng cung kính - Đức Hồng Y.

Con nhớ bác ngồi đối diện con qua một chiếc bàn rất lớn dài và rộng. Bác hỏi con nhiều chuyện. Bác hỏi ở nhà ai nấu cơm cho con ăn. Con bảo con đi học về ba nấu. " Nấu món gì?" - " Ba con hay nấu canh cà chua với thịt băm". Rồi đôi mắt người đối dịên con hấp háy cười. Nụ cười là cái đặc biệt nhất trên khuôn mặt của bác. Những khi nhớ đến bác nhắm mắt lại con vẫn thấy khuôn mặt với nụ cười đó. Ngày xưa bác đi học về ông nội cũng nấu cơm cho ăn. Đàn ông sinh ra để làm nhiều chuyện vĩ đại hơn là nấu cơm. Nhưng đối với những đứa con thì được ăn một bữa ăn do bố mình nấu là một chuyện vĩ đại hơn rất nhiều những điều khác.

Con nhớ những buổi chiều ngồi ở Tòa Giám Mục Hà Nội, có những cây hoa đại bông rụng đầy lối đi. Con ngồi chơi, ngước mắt lên thấy bác đang đứng trên lan can và cầu nguyện. Cái khung cửa sổ gỗ sẫm màu với tán cây lòa xòa một bên, và bác đứng ngước mắt lên nhìn trời. Rất nhiều năm đi qua con vẫn chưa tìm thấy cho mình một hình ảnh nào an nhiên hơn thế.

Hè năm lớp 7 con ra chơi, buổi tối hay đi dạo dạo vẫn cái lối đi ấy. Từ ngòai nhìn vào thấy tòa nhà cửa đóng then cài, oai nghiêm tĩnh mịch. Rồi thấy bác một mình đi chầm chậm lên cầu thang. Lúc đó bác đã rất già rồi. Một người rất già trong một tòa nhà rất rộng. Con không hiểu. Bác có thể chọn một lối đi khác cho mình. Có những người sinh ra đã rất giỏi và họ có thể có một cuộc sống hoàn tòan khác. Nhưng họ chọn cách nghĩ đến người khác đầu tiên còn bản thân mình là một điều gì đó giống không hề hiện hữu. Con không hiểu. Sự hy sinh là một điều gì đó mà có lẽ một người ích kỷ như con không thể hiểu được.

Năm vừa rồi con lại ra chơi. Bác không còn nói được nhiều như trước, cả buổi chiều chỉ im lặng nhìn mọi người. Đến khi một chú chỉ vào con rồi hỏi bác rằng có nhớ con không, bác bỗng dưng nói một câu rất nhanh, " Nó lớn quá rồi!". Đúng là con đã lớn quá rồi. Trẻ con thì lớn lên còn người lớn thì già đi. Mãi mãi là như vậy.

Hôm nay thì bác đã đi rồi. Con vào Vietcatholic thấy rất nhiều những bài viết về Bác, tòan là những điều vĩ đại. Con thì khác, con chỉ đơn giản là muốn viết về bác của con thôi. Ra đi không phải là một điều gì đó quá mức khó khăn. Tất cả chúng ta, rồi sẽ gặp lại nhau ở một nơi và một lúc nào đó mà thôi. Bác đi trước, nhớ giành chỗ tốt cho nhà mình với nhé!

"... Một người đàn ông tốt vẽ một vòng xung quanh ông và quan tâm những gì trong vòng tròn ấy, vợ của ông ta, con cái của ông ta.

Một người đàn ông khác vẽ một vòng tròn lớn hơn và gánh lấy sự quan tâm đến anh chị em của mình nữa.

Một vài người đàn ông có số mệnh vĩ đại, họ phải vẽ vòng tròn xung quanh họ, một vòng tròn mà bao gồm rất nhiều, rất nhiều người..." ( 10 000 BC)

Phạm Thanh Giang

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 23.02.2009. 21:15