Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Trại phong Thanh Hóa nống ấm tình xuân

§ Hương Đăng

Giữ Lời Ước Hẹn

Trong dịp mang “hơi ấm Noel” đến cho các bệnh nhân tại trại phong Cẩm Thuỷ Thanh Hoá vào ngày 11.12.07 vừa qua, Đức Cha Giuse Nguyễn Chí Linh đã hứa với họ sẽ trở lại thăm vào cuối năm để giúp họ có đầy đủ những hương vị của ba ngày tết. Giữ đúng hẹn, ngài đã cho chuẩn bị chuyến uỷ lạo vào ngày 31.01.08 với một phái đoàn khá quy mô, gồm: Ban Thường vụ và 45 chú Ứng sinh thuộc Tiểu Chủng viện Lê Bảo Tịnh, quí thầy, qúi Srs. Dòng MTG Thanh Hoá, một số đệ tử Dòng Phaolô Đà Nẵng, nhóm sinh viên Công giáo của Thanh Hoá đang theo học tại các Đại học Sài Gòn và Hà Nội về nghỉ tết, đặc biệt có một người Mỹ gốc Việt trong dịp về thăm và vui xuân tại Thanh Hoá, tất cả trên 70 người. Tuy nhiên, vào giờ chót, vì bận công tác đột xuất, ngài đã giao trách nhiệm trưởng đoàn cho cha Giuse Nguyễn Đức Thanh- Trưởng Ban Thường vụ Tiểu Chủng viện.

80202thoa12.jpg

Trước khi lên đường, Đức Cha Giuse đã gặp gỡ và ân cần dặn dò mọi người trong phái đoàn hãy làm cho các bệnh nhân thật sự ấm lòng bằng tình thương và lòng nhân ái, chứ không chỉ bằng những món quà.

Sau khi nhận phép lành của Vị cha chung giáo phận, phái đoàn đã hăng hái lên đường vào lúc 7g45’ sáng mặc cho khí trời giá buốt kèm theo cơn mưa lạnh thấu xương. Nhưng chỉ vài phút đồng hồ sau, không khí đã nóng hẳn lên trên những chuyến xe đầy ắp tiếng cười, đầy ắp sức sống của tuổi trẻ hăng nồng phục vụ. Ngoài những món quà và thức ăn trưa cho các bệnh nhân cùng phái đoàn, còn có những chiếc xô, chổi, khăn lau bụi và lau sàn nhà; bên cạnh đó là những bộ phận âm thanh và đàn chuẩn bị cho buổi văn nghệ giao lưu “nối vòng tay lớn” với các bệnh nhân.

“Trời Mưa Thì Mặc Trời Mưa”

Với 2 tiếng đồng hồ “trèo non vượt suối” qua những đoạn đường lầy lội vì những cơn mưa, đoàn đã đến nơi. Tuy hơn 2/3 số người trong phái đoàn lần đầu tiên trong đời gặp gỡ bệnh nhân phong, nhưng trên khuôn mặt mọi người không hề có chút ngỡ ngàng, cử chỉ không chút dè dặt. Từ linh mục, chủng sinh, nữ tu, ứng sinh, sinh viên và …Việt kiều, đều bày tỏ những cử chỉ thân thiện với các bệnh nhân, ân cần hỏi han và không ngần ngại nắm lấy những bàn tay co quắp, cụt ngủn. Sự ngỡ ngàng, cảm động đã hiện lên trên nét mặt những bệnh nhân…

Sau khi gặp gỡ và chúc Tết Ban giám đốc trại phong, Cha Thường vụ TCV đã ngỏ lời với các bệnh nhân. Ngài đã gởi đến họ tâm tình phụ tử của Đức Cha Giuse và sự mong ước của ngài được đến viếng thăm họ nhưng không thể. Cha ân cần nói với họ:

“Chúng con là những linh mục, chủng sinh, nữ tu, ứng sinh, sinh viên và giáo dân Công giáo, thay mặt Đức Cha Giuse đến đây để mừng xuân mới quý ông bà và anh chị em. Ước mong cuộc gặp gỡ này sẽ lưu lại một dấu tích tình thương trong lòng kẻ ở, người đi. Và ước mong cuộc hội ngộ này là sự khai mở cho một tương lai nối kết tình thân với những cuộc gặp gỡ thường xuyên giữa phái đoàn và mọi người tại trại phong Cẩm Thuỷ”.

Một vị đại diện bệnh nhân đáp từ bày tỏ niềm vui được đón tiếp và lòng biết ơn sâu xa đối với Đức cha Giuse và phái đoàn.

Mọi người trong đoàn, từng 2 người một, trân trọng trao cho các bệnh nhân phần quà gồm: Rượu, mứt, kẹo, bánh chưng, nước mắm, bột ngọt, thịt “chà bông”và một bì thư tiền. Giây phút này tôi chợt cảm nghiệm rất sâu câu nói: “cách cho trọng hơn của cho”, bởi tôi nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt những con người đau khổ. Họ ôm vai, cầm tay, áp má nhau để chụp hình, để lưu lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Bàn tay tôi cầm máy ảnh run lên vì cảm động, có thể những bức hình bên ngoài không còn rõ nét, nhưng trong tâm tư mọi người và trong lòng tôi sẽ mãi in đậm những khuôn mặt trẻ trung tươi cười bên những khuôn mặt đã bị biến dạng vì căn bệnh quái ác. Có người vui vẻ để các chú Ứng sinh ẵm bế mình trên tay để chụp hình lưu niệm.

Xoá Bỏ Ranh Giới

Tiếng đàn, tiếng hát đã vang dội trong khuôn viên trại phong vốn dĩ bình lặng. Mọi người khoác vai nhau cùng nhảy theo tiếng hát của các Ứng sinh, đệ tử, sinh viên và cả bệnh nhân. Những giọng ca “cây nhà lá vườn” nhưng đầy chất lượng của một ca sĩ thực thụ với những nhạc phẩm mang âm hưởng của mùa xuân. Không còn chỗ cho nỗi buồn tủi vì thiệt thòi mất mát, không còn chỗ cho những mặc cảm của căn bệnh. Hàng rào ngăn cách đã bị xoá bỏ. Nơi đây chỉ còn lại nét đẹp của tình yêu thương hiệp nhất và lòng nhân ái của những môn đệ của Đức Kitô. Quả thật, chỉ trong Ngài, mọi bức tường của sự kỳ thị, e dè đã bị phá đổ.

80202thoa4.jpg

Trước giờ ăn, mọi người đã cùng hát “Giáo Phận Ca” của Thanh Hoá: “Lạy Cha xin hãy cho mọi người hiệp nhất nên một….”. Buổi ăn trưa “dã chiến” với bánh mì và xôi thịt, phái đoàn cùng ăn chung với ban Giám đốc và các bệnh nhân. Đẹp biết mấy hình ảnh của các chủng sinh, ứng sinh, nữ tu, sinh viên “bón” thức ăn cho những người không thể cầm được nắm xôi, ổ bánh. Thực sự là một bữa “agapé” nồng ấm tình người…

Tình yêu lại được cụ thể hoá qua hình ảnh mọi người dắt dìu nhau về nơi ở của các gia đình để dọn nhà đón tết. Các bệnh nhân ban đầu là ngại ngùng, rồi vui mừng, rồi cảm động… Họ bước thấp, bước cao dành xách những xô nước cho những người trong phái đoàn lau chùi, quét dọn.

Những giây phút ấm áp bên nhau rồi cũng qua. Một bệnh nhân phong đã nói với tôi: “Con cảm thấy rất phấn khởi. Chưa khi nào con cảm thấy vui như hôm nay. Và cũng chưa khi nào chúng con được mọi người dọn dẹp nhà cửa như vậy. Cho chúng con gởi lời cám ơn và chúc tuổi Đức Cha Linh cũng như bà con giáo dân hết thảy. Nều được, xin hãy tiếp tục đến thăm chúng con”.

Giờ chia tay, mọi người vây quanh cột cờ giữa sân, cầm tay nhau múa bài: “Vòng tròn Đức Kitô”; và cả cử điệu “mình đấm đấm đấm là mình xoa xoa” lưng cho nhau. Tôi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mọi người. Dù đứng giữa trời mưa phùn lạnh giá, nhưng tôi cảm nhận được một sức ấm, sức ấm của tình người đang lan toả…

Điểm Hẹn Tình Yêu

“Gặp nhau đây rồi chia tay, ngày dài như đã vụt qua trong phút giây… Đường trường sông núi hẹn mai ta sum vầy”. Lời hát ấy có từ lâu lắm, ai cũng thuộc nhằm lòng, nhưng giờ đây dường như rất mới, như lời ước hẹn đầu tiên của mọi người dành cho nhau. Nơi đây sẽ trở thành “điểm hẹn” của tình thương, của sự cảm thông chia sẻ. Ước gì mỗi người chúng ta cùng chung niềm thao thức làm cho những con người kém may mắn này thấy rằng, tuy họ khốn nhưng không khổ. Để họ không chỉ cảm thấy mình đang “tồn tại” trong thế giới này, mà hãy làm cho họ được “sống và sống dồi dào” ngay giữa những mất mát, đau thương, giữa những sa mù của cuộc đời…

Hương Đăng

Đọc nhiều nhất Bản in 03.02.2008. 20:59