Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Nỗi đau mất mát trong lụt lội tại Đồng Chiêm

§ Phêrô Đoàn Văn Khải

HÀ NỘI - Hôm nay (12/11/2008) cùng với đoàn các Thầy của Đại Chủng viện thánh Giuse Hà Nội về thăm hỏi bà con giáo dân Giáo xứ Đồng Chiêm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội; một giáo xứ bị tàn phá nặng nề nhất trong trận lũ lụt vừa qua. Sau khi anh em chúng tôi đã phân chia theo nhóm đến từng gia đình để thăm hỏi và tặng quà. Phần tôi, tôi quyết định bằng mọi giá phải đến thăm hỏi gia đình chị Hân, người đã bị thiệt mạng vì nước cuốn trôi.

81112ChiHan.jpg

Để đến nhà chị, chúng tôi không còn con đường nào khác để đi, chỉ còn một cách duy nhất là đi bằng thuyền. Nghe một ông Trùm nói: “Thầy ơi xa lắm. Phải mất gần hai giờ mới đến được” . Tôi thấy hơi ngại ngùng nhưng rồi tôi vẫn cứ quyết tâm đi. Đoàn chúng tôi gồm bốn thầy và người chèo thuyền thuộc Giáo xứ Đồng Chiêm. Quả như lời ông Trùm kia nói. Chúng tôi phải ngồi trên thuyền gần hai giờ đồng hồ mới đến được nhà chị Hân.

Đến nơi chị ở, chúng tôi phải hỏi thăm một số người mới biết nhà chị thuộc về Giáo họ Bắc Sơn, giáo xứ Đồng Chiêm; một Họ Đạo nghèo nằm trên một quả đồi, với gần một nghìn nhân danh. Một Họ Đạo đã được mọi người ca ngợi là sốt sắng và đạo đức trong giáo xứ.

Bước vào nhà chị, tôi cảm thấy một không khí lạnh lẽo u ám vẫn còn bao phủ trong gia đình. Một số người bà con khác cũng đang thăm hỏi và chia buồn cùng gia đình. Chúng tôi đã giới thiệu mình là các Chủng sinh của Đại Chủng viện Hà Nội và gặp được anh Công, chồng chị Hân, hai ông bà nội và người con gái của anh chị còn đeo tang mẹ. Anh chị được hai cháu, con trai lớn học lớp 7, con gái nhỏ mới học lớp 5. Mọi người trong gia đình đã tỏ ra quý mến và thân tình với chúng tôi. Thăm hỏi gia đình một lát, chúng tôi xin phép đọc kinh cầu nguyện cho chị. Đến trước di ảnh của chị, chúng tôi hiệp một lòng phó dâng linh hồn này lên Thiên Chúa. Bức hình chân dung của chị được đặt ở bàn thờ ngay giữa nhà; dòng chữ dưới bức ảnh cho biết chị sinh năm 1975, tại Giáo xứ Nghĩa Ải, nhưng đã về đây sinh sống khi lập gia đình với anh Công.

Ngồi tâm sự và chia sẻ với anh Công và gia đình, chúng tôi biết chị là một người vợ tần tảo thuỷ chung, một người con dâu ngoan hiền hiếu thảo. Chỉ vì yêu chồng thương con, vì miếng cơm manh áo cho gia đình, mà chị phải hy sinh cuộc đời của mình ở tuổi còn thanh xuân.

81112ChiHan1.jpg

Chia tay với anh Công và gia đình, chúng tôi xin phép ra về. Anh Công đã thay mặt cho gia đình cảm ơn chúng tôi. Anh nói: “Từ hôm vợ con mất. Con đã nhận được rất nhiều sự chia sẻ và cảm thông nơi Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt, nơi quý Cha và quý Thầy cùng mọi người. Hôm nay quý Thầy lại còn đến tận nơi chia sẻ và cầu nguyện cho vợ con. Nghĩa cử cao đẹp này chúng con khắc cốt ghi tâm. Xin quý Thầy tiếp tục cầu nguyện cho con và gia đình con” .

Chúng tôi tiếp tục xuống thuyền trở về giáo xứ Đồng Chiêm. Lúc đó đã là 12 giờ trưa. Phải chòng chành trên thuyền gần hai giờ đồng hồ nữa chúng tôi mới về đến giáo xứ. Ngồi trên thuyền, lúc này tôi không còn cảm thấy đường xa nữa, mà thay vào đó là những cảm xúc buồn man mác khó tả. Tôi thấy thương anh và hai cháu bé quá! Bởi lẽ, từ hôm nay, mọi công việc bộn bề của gia đình lại đổ dồn hết lên đôi vai gầy của anh. Tôi chợt nhớ về câu nói “Gà trống nuôi con!”. Những khó khăn vất vả của gia đình anh ngày xưa đều có chị cùng san sẻ, và cùng chung vai gánh vác; nhưng từ nay anh lại phải tự xoay sở một mình. Tôi lại nghĩ đến hai cháu nhỏ. Ai sẽ nuôi nấng dạy dỗ bảo ban chúng? Những mất mát về tình cảm kia lấy gì bù đắp ? Tình mẫu tử ngọt ngào kia sao các con anh không được hưởng ? Câu tục ngữ “Cha chết ăn cơm với cá. Mẹ chết liếm lá đầu chợ” đặt vào đây có phần đúng chăng ? Một loạt câu hỏi cứ vẩn vơ xuất hiện trong tâm trí tôi. Nghĩ đến đây cổ tôi chợt như nghẹn lại. Tôi phải ngửa mặt nhìn trời cao để cố giấu đi những giọt nước mắt đang lã chã rơi. Tôi thầm cầu Chúa thương chúc lành cho anh và hai cháu. Xin Chúa gìn giữ gia đình anh trong bàn tay quan phòng đầy yêu thương của Ngài. Và tôi ước mong sẽ có nhiều người hơn nữa cầu nguyện và giúp đỡ cha con anh, để anh và các cháu thêm can đảm vượt qua những khoảnh khắc khó khăn của cuộc sống.

Chia tay với giáo xứ Đồng Chiêm trong bùi ngùi xúc động, đoàn chúng tôi lên đường trở về Chủng Viện khi thành phố đã lên đèn. Hà Nội mới vào đông, tiết trời se lạnh, dạt trôi theo dòng người trên phố mà lòng ngổn ngang những nỗi buồn của kiếp nhân sinh. Trên bầu trời ánh trăng rằm đã toả sáng vằng vặc. Tôi thấy mình dường như không để ý đến con người và cảnh vật xung quanh; trái lại, hình như tôi vẫn còn đang ở giáo họ Bắc Sơn, nơi đó có gia đình anh chị Công Hân và hai cháu.

Phêrô Đoàn Văn Khải

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 13.11.2008. 00:21