Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Nhớ về ĐHY Phaolô Giuse Phạm Đình Tụng

§ Biển Xanh

HÀ NỘI - Sau giấc ngủ trưa, tôi và Ngài tỉnh giấc. Tôi gọi Ngài: Cha ơi – Cha ơi, cha đáp lại “ơi” – Cha ngủ được không? Cha đáp lại “ừ ừ” – Cha ngủ được mấy tiếng? Với chút sức lực và hơi thở gấp gáp, Ngài đáp lại bằng tất cả sự cố gắng “một... một... một tiếng”. Lòng tôi trào dâng một niềm vui khó diễn tả vì đã lâu lăm rồi tôi mới nghe được tiếng nói của Người Cha mà tôi hằng kính yêu.

90224bienxanh.jpg

Tôi được diễm phúc sống và chăm sóc Đức Hồng Y Phaolô – Giuse Phạm Đình Tụng kính yêu trong những ngày cuối cùng Ngài ở dương thế. Tôi nhận ra nơi Ngài luôn ánh lên một tâm hồn đạo đức, thánh thiện - một tâm hồn “trẻ thơ”. Cũng nơi Ngài, chân dung của một người Cha già đáng kính luôn in đậm trong tâm trí tôi có lẽ sẽ chẳng bao giờ phai nhoà.

Căn phòng Ngài ở luôn bao trùm một không gian tĩnh lặng, rất nhẹ nhàng, rất đáng mến. Chất chứa nhiều cảm xúc mà những ai đã từng đến ít nhiều cũng cẩm nghiệm được.

Cũng như bao buổi chiều bình lặng khác, chiều ngày 21/02/2009, sau giấc ngủ trưa, tôi tỉnh dậy thấy Ngài cũng đã tỉnh giấc. Tôi gọi Ngài: Cha ơi – Cha ơi, cha đáp lại “ơi”, tôi hỏi tiếp: Cha ngủ được không? Cha chỉ gật đầu và “ừ ừ”, tôi lại hỏi: Cha ngủ được mấy tiếng? Mắt cha ngời lên, Với chút sức lực và hơi thở gấp gáp, Ngài đáp lại bằng tất cả sự cố gắng “một... một... một tiếng”. Lòng tôi trào dâng một niềm vui khó diễn tả vì đã lâu lăm rồi tôi mới nghe được tiếng nói của Người Cha mà tôi hằng kính yêu. Tôi lại ân cần nói: con mời Cha ngủ tiếp đi, Cha nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và Ngài gật đầu.

Sáng ngày 22/02/2009, sau khi làm xong việc của những người chăm sóc người già, tình trạng sức khoẻ của Ngài rất tốt. Tôi chào Ngài và xuống ăn sáng, sau đó tôi đi lễ Chủ nhật bên nhà thờ lớn. Khi về, một anh bạn cùng tổ chăm sóc Ngài bảo tôi lên Đức Hồng đi, Ngài đi rồi. Một chút hoang mang, một chút bàng hoàng, chân tay tôi như rã rời, tôi cố chạy lên với Ngài. Lên đến nơi, tôi không tin nổi vào mắt mình nữa, không gian chết lặng đi, tôi chết lặng đi, và những ai có mặt ở đó cũng vậy. Nhưng rồi tôi cũng kịp nhận ra rằng, Ngài đã vĩnh viễn lìa xa chúng ta vào hồi 10h10’ ngày 22/02/2009 - Hưởng thọ 90 tuổi.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, sao Ngài có thể đi nhanh như thế! Khi quỳ bên Linh Cữu Ngài, những kí ức đẹp về Ngài cứ dần dần hiện lên đầy ắp tâm hồn tôi. Tiếng “ơi” và khuôn mặt rạng ngời của Ngài cứ vọng về tâm hồn tôi từ một nơi nào đó rất xa, rất xa - một kỉ niệm đẹp.

Biển Xanh

Tags ·

Đọc nhiều nhất Bản in 24.02.2009. 13:09