Dân Chúa ? | Liên Lạc | [Valid RSS] RSS Feeds


Tháng 10/2020

Bài Mới

Sách Online

Mục Lục Sách »

pierre-julien_eymard_pk1.jpg
Người say yêu Thánh Thể
imitation3.jpg
Gương Chúa Giêsu
eucharist.jpg
Suy niệm trước Thánh Thể

Nước Mắt Chảy Xuôi

§ Xuân Thái

Dư luận trong những ngày gần đây đã thật sự nóng lên, khi trên báo chí loan tin, một người đàn ông đã đánh đập hành hạ mẹ ruột mình một cách tàn nhẫn. Người mẹ già ấy đã 85 tuổi. Chuyện xảy ra tại quận Gò Vấp. Sự việc đã được nhiều bà con lối xóm tố cáo đến chính quyền, nhưng chính quyền không thể làm việc, vì cho là thiếu chứng cứ. Song, chỉ một ngày sau đó, một người dấu tên, đã bảo đảm chuyện ấy là sự thật và nêu chứng cứ là một đoạn Video được quay bằng ĐT di động. Lập tức, đoạn Video ấy đã được bung lên mạng.

Chuyện con cái ngược đãi cha hoặc mẹ không phải là chuyện gì mới lạ và hiếm có trong thời buổi hiện nay, nhưng dư luận vẫn thật sự bức xúc.

Rồi đây, các nhà xã hội học, các nhà luân lý và các vị tu đức lại có dịp lên tiếng. Kết án hoặc giải thích và chỉ ra các nguyên nhân tùy theo quan điểm mỗi giới. Đó là những việc làm chính đáng và rất cần thiết.

Chúng ta đang sống trong một xã hội mà mọi giá trị đang mai một và đảo ngược. Ngay thẳng thật thà thì bị coi là ngu khờ dại dột …..Một xã hội mà dối trá đang ngự trị khắp nơi. Cái TÔI lên ngôi Thượng Đế.

Vì như thế, ở đây, xin đứng trong một góc độ hơi khác, cùng với những ai luôn xác tín rằng, dù cuộc sống có thế nào và hoàn cảnh có nghiệt ngã khốn nạn ra sao đi nữa, thì Tình thương vẫn luôn hiện diện, Tình thương ấy luôn cụ thể và tràn đầy trong trái tim người Mẹ. Ngàn xưa đã vậy, và ngày nay cũng vẫn không khác, đến nỗi rằng, một hiền giả đã phải cực tả điều ấy trong một câu nói nổi tiếng rằng :

“Thượng đế không thể hiện diện ở mọi nơi, nên Ngài đã tạo ra những người Mẹ”.

Ai cũng có Mẹ, nhưng do mỗi hoàn cảnh không giống nhau nên có người đã không thể sống cùng, hoặc vì người Mẹ đã mất. Đó đây, cũng có người Mẹ đem bán con mình, hoặc cư xử tàn tệ với con cách này cách khác. Nhưng thật may mắn và phúc lộc biết bao, những bà mẹ như thế chỉ là rất nhỏ, chỉ rất cá biệt, một tỷ lệ không đáng kể trong muôn vàn những Bà Mẹ đúng nghĩa, luôn đầy rãy và mãi mãi có mặt xung quanh chúng ta trên cuộc đời này.

Tuy nhiên, phần lớn những người con chỉ nhìn ra tình thương của Mẹ khi thật muộn màng, lúc Mẹ đã đi xa hoặc Mẹ không còn nữa. Nhiều người con ấy đã trở thành những ông nọ bà kia, được xã hội trọng vọng kính nể tôn vinh, nhưng trong sâu thẳm cõi lòng, họ vẫn không nguôi những bứt rứt ăn năn, khi nghĩ về người Mẹ.

Mọi ân hận, mọi hối lỗi đều chẳng còn cơ hội để làm lại và sửa chữa nữa rồi. Nhiều, nhiều lắm những giọt nước mắt muộn màng ấy. Và cũng không thiếu cả những dằn vặt, đớn đau khi nhớ lại cái cảnh :

Lúc sống thì chẳng cho ăn. Lúc chết chỉ để làm văn tế ruồi.

Bài thơ, bản nhạc nào khi viết về người Mẹ cũng đều gây xúc động, xin giới thiệu dưới đây, một bài văn như thế .

Sau khi đọc bài viết, đã có người hỏi đây là chuyện thật hay là hư cấu, xin trả lời ngay rằng, về Tình Mẹ, dù có là bao nhiêu hư cấu đi nữa, cũng chẳng bao giờ hiểu cho đúng, nói cho hết và viết cho đủ, so với những thực tế về Tình Thương giữa Mẹ và Con, vì thế câu hỏi trên, tuy có vẻ là cần, nhưng đã trở nên thừa thãi.

* * *  

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi ? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.

Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, và hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi, lá thư ấy như sau :

"Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó.

Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,
Mẹ..."

Xuân Thái

Đọc nhiều nhất Bản in 27.11.2008. 13:16